Rất nhiều năm sau, Phong Sóc dẫn theo Mộc Cẩn tìm đến Đông Hoang. Đây là nơi tiếp giáp giữa Tiên giới và Nhân giới, ở giữa có một ngọn núi gọi là Thang Sơn, địa mạch trù phú, linh khí dồi dào. Chính vì vậy, nơi đây tập trung rất nhiều yêu vật mãnh thú, hung hiểm dị thường, ngay cả chư tiên cũng không dám tùy tiện bước vào.
Xưa nay Thang Sơn sát phạt chi khí nghiêm nghị, chim muông ít tới lui, xa xa liền có thể nhìn thấy khí tức giết chóc bốc lên, thế nhưng hiện giờ, trước mắt một mảnh tường hòa, trên núi sương trắng lượn lờ, tiên khí quanh quẩn, không hề có một tia lệ khí. Chim chóc ríu rít bay lượn khắp nơi, dọc theo đường đi các loài hoa đua nhau bung nở, thú rừng tới lui chạy nhảy, cảnh sắc tràn đầy sức sống.
Phong Sóc trong lòng nhịn không được một trận cảm khái, nơi này có thể được tái sinh, nhất định là nhờ bàn tay của Thần Quân.
Mộc Cẩn chậm rì rì đi theo phía sau nàng, thấy nàng đứng ở kia phát ngốc, nhịn không được lẩm bẩm nói: "Phong tỷ, có chuyện gì sao? Phía trước thoạt nhìn rất bình yên, cùng bên ngoài tiệt nhiên bất đồng, chẳng lẽ lại có bẫy rập?"
Phong Sóc lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn tiểu ma bên cạnh, khẽ mỉm cười: "Ồ, A Cẩn nhưng phát hiện có điều không thích hợp sao?"
Các nàng suốt nhiều năm đồng hành tìm kiếm Thần Quân, tình cảm đã là ngày càng sâu đậm. Phong Sóc từ đầu thiện cảm dành cho Mộc Cẩn đều không thiếu, lúc biết được Mộc Cẩn vốn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-pham-tan-minh/1362315/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.