Diệp Thấm Minh nghe vậy liếc nhìn Tiểu Bạch nằm ở lòng bàn tay Cố Khê Nghiên, khẽ mỉm cười: "Đây hẳn là thiện duyên."
Cố Khê Nghiên hơi kinh ngạc nhìn nàng: "Vì sao nàng chắc chắn như vậy?"
Diệp Thấm Minh tiến lên một bước, Bích Tiêu Kiếm trong tay vung lên, lập tức một cỗ cuồng phong xanh biếc mang theo rào rạt kiếm khí nện vào kết giới, linh lực tràn đi bốn phía thế như sấm giật, trong nháy mắt kết giới như tấm màn thủy tinh vỡ vụn, răng rắc vài tiếng, trực tiếp tan thành mây khói, hóa thành một luồng tật phong tiêu tan không còn hình bóng.
Diệp Thấm Minh khẽ cười nói: "Bởi vì nó được hồn phách nàng che chở lớn lên. Nàng ban sự sống cho nó, ta chưa bao giờ hoài nghi sự lựa chọn của nàng."
Trên mặt nàng tiếu ý dung dung, hai con mắt rạng ngời rực rỡ, trong chớp mắt này, Cố Khê Nghiên cảm thấy nữ tử nhiệt liệt trương dương trước kia đã trở về rồi.
Cố Khê Nghiên ôn nhu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Có thể hộ ta, cũng có thể nhịn được bản tính chưa nuốt ta một phách, thực sự là thiện duyên."
Dứt lời, Cố Khê Nghiên ngón tay phất ra một sợi ánh sáng màu trắng, lại bị Diệp Thấm Minh trực tiếp ngăn cản: "Ta tới."
Cố Khê Nghiên khẽ lắc đầu: "Nàng còn có chuyện quan trọng phải xử lý, lại nói một sợi chân thân của nàng còn đang trong cơ thể ta, ta cũng không nguyện nàng lại phân cho người khác."
Diệp Thấm Minh nhíu mày: "Thế nhưng...."
Cố Khê Nghiên hé miệng cười khẽ, ngón tay dời xuống eo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-pham-tan-minh/1362302/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.