Bên ngoài ánh tà dương đã ngã về tây, màn đêm buông xuống, vầng minh nguyệt lấp ló cuối trời, nguyên bản tẩm điện mờ sáng đã triệt để tối tăm, chỉ còn ánh sáng ngọn đèn nhỏ lập lòe nơi cuối phòng.
Trong điện dần dần yên tĩnh lại, vài tiếng ngâm khẽ êm tai lúc ẩn lúc hiện đến bây giờ mới hoàn toàn lắng xuống. Thế nhưng trong không khí độ nóng còn chưa tan đi, khí tức ái muội lưu lại vẫn còn quanh quẩn, hai đoàn linh lực trắng ngà cùng xanh biếc lúc này vẫn quấn quít không rời, là minh chứng cho chủ nhân của chúng nó vẫn còn chìm trong mê say.
"Minh nhi...."
Diệp Thấm Minh hô hấp vẫn là dồn dập, cả người mềm nhũn còn chưa lấy lại tinh thần, mà nữ tử vừa mới năm phen bốn bận dằn vặt nàng, giờ khắc này đang trìu mến ôm lấy nàng, chóp mũi vùi vào cổ nàng ngửi lấy trà hương thơm ngào ngạt, trong miệng nỉ non tên của nàng.
Cố Khê Nghiên ngữ khí vô cùng dịu dàng, đôi môi lướt qua cái cổ trơn mịn, nhẹ nhàng liếm mút, rồi sau đó xẹt qua tĩnh mạch, trân ái tỉ mỉ hôn lên từng đường cong của nàng, cắn nhẹ từng cái, lưu lại trên làn da trắng nõn điểm điểm hồng nhạt, cực kỳ mê người.
Tựa như bước đi của hoa sen, nàng một đường âu yếm hôn xuống phía dưới, cũng không cho phép Diệp Thấm Minh ngăn nàng nữa, cái lưỡi linh hoạt mơn trớn mỗi tấc da thịt, cọ sát ra từng trận run rẩy kích tình.
Nàng nhãn thần đã tràn ngập mê ly, chóp mũi ngửi được mùi hương thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-pham-tan-minh/1362298/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.