Diệp Thấm Minh bị hôn đến choáng choáng đào đào, nghe được Cố Khê Nghiên nhắc tới chuyện này, tức khắc có chút chột dạ nghiêng đầu, sờ sờ cái mũi, có chút làm nũng nói: "Lưng của ta đau, nàng giúp ta thổi thổi."
Cố Khê Nghiên đau lòng nàng, biết rõ nàng nói sang chuyện khác, vẫn là cẩn thận dùng tay phải nâng nàng, làm nàng nằm nghiêng, cúi người nhẹ nhàng thổi vết thương cho nàng. Gió mát dìu dịu thổi qua vết bỏng còn âm ỉ nóng, có chút ngứa, đau đớn dần tan biến, Diệp Thấm Minh lực chú ý liền dồn ở cỗ ngứa này, nàng có chút khó nhịn mà rục rịch: "Khê Nghiên, ta ngứa."
Cố Khê Nghiên nhu thuận vô cùng, nghe nàng nói ngứa liền ngừng lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo lưng eo của nàng: "Đã tốt hơn chưa?"
Diệp Thấm Minh bị nàng sờ đến sắc mặt đỏ lên, vội vàng nói: "Hảo, ta tự mình đem linh lực mặt trên tiêu trừ, nàng đỡ ta ngồi dậy."
Cố Khê Nghiên nghe vậy liền vòng tay qua người nàng, ý muốn đỡ bả vai nàng, chỉ là Diệp Thấm Minh trung y đều đã cởi đến bên hông, nàng vừa hơi ngưỡng lên, y phục liền theo đó giải rớt, giờ khắc này Cố Khê Nghiên vòng ôm lấy nàng, bàn tay vốn muốn phủ lên đầu vai, lại bởi vì Diệp Thấm Minh di chuyển mà trượt xuống, phảng phất nắm đến một khối dương chi ngọc tốt nhất, lòng bàn tay vật nhỏ mềm mại cọ đến, để Cố Khê Nghiên thoáng cứng đờ cả người.
Da thịt ôn lương tinh tế dưới cảm xúc nhạy bén của nàng càng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-pham-tan-minh/1362270/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.