Hai người đối diện tĩnh tọa, Diệp Thấm Minh cũng không nói nhiều chỉ là thỉnh thoảng đánh giá Cố Khê Nghiên.
Cố Khê Nghiên có thể nhận ra được ánh mắt Diệp Thấm Minh dán lấy mình, thoáng cảm thấy quẫn bách, liền nói sang chuyện khác: "Mấy ngày trước ta đi Trà viên tìm nàng, cảm giác nàng đều không ở. Đêm qua trở về còn bị thương, nàng mấy ngày nay.... Nhưng là gặp chuyện gì?"
Diệp Thấm Minh không có trả lời ngay, chỉ là nhàn nhạt nhìn nàng. Cố Khê Nghiên ngẫm nghĩ phát hiện chính mình có chút đường đột, lại xin lỗi nói: "Ta chỉ là thuận miệng hỏi, nếu nàng không tiện trả lời... "
"Không có gì không tiện, ta không phải đã nói Đan Dương Thành yêu vật không ít sao, vì lẽ đó ta đi ra ngoài một chuyến, muốn chào hỏi đồng loại một phen. Có điều, bọn họ tựa hồ cũng không hoan nghênh ta, vì lẽ đó tránh không được xảy ra xung đột."
"Bọn họ có thể thương tổn được nàng?"
"Ta tuy là yêu, nhưng thân thể vẫn là máu thịt, có thể thương tổn được ta có gì kỳ quái." Diệp Thấm Minh nói tới hững hờ, trong mắt nhưng ngậm tia cười trào phúng. Mặc dù bọn chúng đều là đánh lén, nhưng số Yêu Đan của những yêu vật kia, tốt xấu cũng có tác dụng giúp nàng khôi phục một ít.
Cố Khê Nghiên không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, chỉ có thể từ trong giọng nói phân biệt ra tâm tình nàng ẩn giấu, nhưng đối mặt Diệp Thấm Minh, nàng không cách nào hiểu thấu như đối những người khác, cũng không thể làm ra phán đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-pham-tan-minh/1362222/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.