Lần này đến phiên Nhan Tiêu ngơ ra.
Có thật là em muốn anh đi?
Câu này là có ý gì? Cô hoàn toàn không biết trả lời thế nào nha!
Nhan Tiêu khẩn trương liếm môi, không nói lời nào.
Thấy Nhan Tiêu thấp thỏm, Hoắc Trạch Tích lại hỏi: "Ở đây một mình với anh em còn chưa thấy quen hả?"
Nhan Tiêu: "..."
Cuối cùng dưới ánh mắt của Hoắc Trạch Tích, Nhan Tiêu hơi cắn răng: " Không phải."
Cô vẫn không ngẩng đầu nhìn anh, Hoắc Trạch Tích yên lặng một giây rồi nói: "Vậy thì thả lỏng đi."
...
Xem ra Hoắc Trạch Tích hoàn toàn không hiểu được cảm giác căng thẳng khi ở trước mặt người mình thích.
Nhan Tiêu gật đầu, "Rất, rất thả lỏng."
Đang lúc yên lặng, ánh mắt anh chuyển hướng nhìn chân của Nhan Tiêu: "Qua mấy ngày nữa đổi thanh nẹp thì có thể ngồi xe lăn ra ngoài hóng gió được rồi."
Những lời này khiến Nhan Tiêu kích động, mở to hai mắt: "Thật hả?"
Cô còn tưởng rằng phải nằm trên cái giường này suốt mấy tháng trời cơ.
Nhìn thấy dáng vẻ hớn hở của cô thì biểu cảm của Hoắc Trạch Tích mới dịu đi một chút, "Nhưng mà chỉ có thể nhờ y tá đẩy xuống vườn hoa dưới lầu vòng vòng một chút thôi."
Chỉ cần có thể đi ra ngoài là thõa mãn lắm rồi, không nhịn được vui vẻ bật cười, ngẩng đầu lên thì thấy Hoắc Trạch Tích đang nhìn mình.
Tim đập rối loạn, Nhan Tiêu cười híp mắt: "Chờ em có thể xuống giường thì anh đẩy em xuống lầu tản bộ được không?"
Nói xong thấp thỏm nhìn anh.
Nhìn khuôn mặt đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ngot-ngot-an/1847172/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.