Biết ý cô, anh lặng lẽ xích lại gần. Cơ thể anh dần mất trọng lượng, từng bước đổ thẳng vào lòng người con gái, cùng với đó, cánh tay anh vòng qua thắt lưng của cô nàng mà siết chặt lại. Hưng áp bên tai vào lồng ngực của cô, dường như nghe rõ ràng được mỗi nhịp đập của trái tim ấy.
Gia Hân vỗ về sau gáy của người con trai, chậm chạp mà chắc chắn.
Cảm giác yên bình này rất dễ có và cũng rất dễ vụt mất. Anh không muốn để nó vụt đi mất, càng sợ nó khó quay trở lại nên giữ cô nàng cũng chặt hơn.
"Hân." Anh khẽ khàng gọi.
"Ơi?"
Anh thích cô vô cùng, cảm giác như không gì trên đời này quý giá như cô gái ấy.
Từng hành động, từng ánh nhìn cho tới mỗi câu nói, tất cả đều đem đến cho anh tia nắng.
Cuộc sống của anh chẳng phải bi kịch gì, cũng không đến mức thảm thương như bao mảnh đời bất hạnh khác. Tuy vậy anh biết bản thân luôn có khiếm khuyết và lỗ hổng lớn nhất là tình thương. Một chuyện khó tới như vậy, thế mà cô nàng này vẫn có thể đảm đương. Càng đáng quý hơn khi chính cô là người từng trải qua tổn thương.
Một người không dùng tổn thương của mình để áp đặt lên người khác, ngược lại còn dùng tình yêu ít ỏi trong mình lấp đầy lỗ hổng cho người mình thương. Con người ấy đích thực quá tốt đẹp đối với anh.
"Tớ gọi thế thôi." Anh ngước mặt lên rồi mỉm cười.
Nói rồi anh lại gần hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-nang/3491695/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.