Hân ngã gục xuống đất, người đập mạnh xuống nền gạch, sơ ý va phải một vài mảnh thuỷ tinh nên có hơi trầy xước.
Người đàn ông kia vẫn còn điên loạn trong cơn say, bất chấp bản thân đang bị giữ lại bởi bác bảo vệ.
Chỉ đúng một vài phút sau, tiếng người chạy qua lại cũng đông đúc hơn, gã đàn ông nồng mùi rượu cuối cùng cũng bị đưa đi.
"Chết thật! Cháu sao không?" Bác bảo vệ trực ở cổng vội vã chạy lại, đỡ lấy cơ thể đang trầy vì vết nước của Hân.
Cô nàng bám lấy vật đỡ ở bên cạnh, nặng nhọc đứng dậy. Nếu lúc đó mà chai thuỷ tinh kia đập trúng cô thật thì hậu quả không thể lường trước.
"Cháu không sao." Hân khẽ đáp lại, đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm túi xách.
Có điều một vài câu trấn an vô giá trị của Hân không khiến bác bảo vệ an tâm. Bác tặc lưỡi, thầm chửi rủa: "Cái thằng ý phải bị giam mới sáng cái mắt ra. Khốn nạn thật!"
"Của cháu đây." Người đàn ông nọ bước tới, trên tay là cái túi xách vô tình bị văng ra xa.
Hôm nay đèn điện hỏng nên xung quanh tối om, phải khó khăn lắm thì Gia Hân mới nhận ra đó là Tấn Phong, bố dượng của Hưng.
"Cháu cảm ơn." Hân nhận lấy túi, dáng đi vẫn còn hơi tập tễnh.
"Ông này là..."
Tránh để ông Phong ngập ngừng, Hân đáp lại ngay: "Người quen của cháu."
Ngay sau đó, cô gái cẩn thận mời ông lên nhà ngồi uống nước một lát.
Trong nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-nang/3477071/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.