Cánh cửa lại được mở ra, lần này đón tiếp một cô gái thân thuộc đi vào trong.
Gia Hân không thấy nét tiêu cực gì trong mắt của Hưng nên trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Lúc nãy cô cố tình lái xe ra chỗ khác để chờ đợi anh, ai ngờ anh cũng không gọi điện, một mình đi bộ về trước làm cô tưởng anh suy sụp lắm.
"Muốn ăn bánh không?" Hân lên tiếng hỏi.
"Hửm? Bánh gì?"
Cô nàng vui vẻ chạy về phòng trước, xách theo cả đống túi nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn.
"Bánh opera." Hân giơ nguyên liệu lên cao và luồn qua khe hở, chạy thẳng vào trong nhà.
Cũng đã rất lâu rồi anh mới được thấy cô nàng làm bánh, tự dưng lại thấy hoài niệm, không kìm lòng được mà lấy điện thoại ra quay.
Mùi thơm của bánh dần dần lan toả đi khắp căn phòng, nó khiến cho cả con vật đang say giấc phải bừng tỉnh, chạy thẳng tới chỗ của của ba nó.
Hưng trông thấy Bông đang quấn lấy chân mình thì cúi xuống, xách nó lên bằng một tay.
"Trật tự để ba làm việc." Anh khẽ nói, đôi chân cũng tiến lại gần gian bếp hơn.
Cô nàng làm việc rất hăng say, đôi tay thanh mảnh hết chuyển từ dụng cụ này sang dụng cụ khác đầy chuyên nghiệp như thể thợ làm bánh thực thụ.
Ăn đồ ngọt cải thiện tâm trí, giúp xoá bỏ căng thẳng. Không hiểu vì sao mà anh đã quên khuấy đi mất lời khuyên đơn giản này.
Cũng may vì còn có người nhớ, càng may hơn khi người đó nhớ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-nang/3461974/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.