Đó là suy nghĩ chính bà Hà tự tiêm nhiễm vào đầu mình suốt bao năm nay để rồi nó biến thành dòng chữ khắc cốt ghi tâm, không cho phép mà dành một chút tình thương nào cho đứa con trai ấy.
Năm đó vừa tốt nghiệp cấp ba, người con gái ngây dại trong mối tình đầu đẹp đẽ để rồi lầm lỡ mang theo đứa con đầu lòng. Người đàn ông bà tưởng sẽ chấp nhận dành cả đời lo lắng, che chở cho hai mẹ con bà đã rời đi, bỏ lại người con gái non nớt trong lời chỉ trích của cả gia đình và xã hội.
Thời điểm ấy và tại nơi bà sinh sống, những cô gái trẻ chưa chồng mà có thai thì sẽ nhận về không chỉ là tiếng sỉ vả, lăng mạ. Bà chỉ mới mười tám, trong mình còn biết bao hoài bão và khát vọng, lại bị bó buộc tại nơi không muốn chứa chấp mình. Cho nên là cô gái ấy rất đau, tủi nhục và căm ghét chính mình.
"Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỉ che lấp mất..." (Lão Hạc - Nam Cao)
Vì quá ám ảnh với sai lầm tuổi trẻ mà bà lại tiếp tục sai thêm một lần nữa, áp đặt toàn bộ tức giận và đau đớn lên đứa bé trong bụng mình.
Bà ném lên nó ước mơ còn dang dở, bắt nó phải hoàn thiện khát khao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-nang/3461958/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.