Quách Mẫn Nghi rất muốn khóc, nhưng dường như nước mắt đều bị chảy ngược vào trong. Thậm chí, bên ngực trái của cô liên tục xuất hiện những cơn co thắt đến đau điếng. Đến cuối cùng, cô chỉ có thể tự mình bật cười trong trạng thái vô nghĩa.
Trở về nhà, Quách Mẫn Nghi lập tức mang bộ dạng trống rỗng của bản thân để sang nhà bà Hắc chuẩn bị cơm chiều như ý Hắc Phàm muốn. Nhưng cô làm đến đâu đều đổ vỡ hoặc hư hỏng đến đó, động tác cũng máy móc chẳng khác robot không cảm xúc.
Trước sự bất thường của Quách Mẫn Nghi, không chỉ Thanh La mà ngay cả bà Hắc ngày ngày chỉ biết sống trong rầu lo cũng phải để ý đến cô.
Đứng một bên dõi theo Quách Mẫn Nghi mang vỏ cà rốt vừa bào bỏ vào nồi nước sôi, Thanh La tròn mắt hoang mang, lén xoay đầu thì thầm hỏi nhỏ: “Phu nhân, phu nhân cũng thấy gì đó không ổn phải không ạ?”
“Ờ.” Bà Hắc theo phản xạ gật đầu, tiếp đó bà chủ động bước đến vỗ nhẹ lên vai Quách Mẫn Nghi, lo lắng hỏi: “Con sao vậy?”
Ngay khi cái chạm của bà Hắc động vào vai, cả người Quách Mẫn Nghi như chạm phải công tắc. Cô bất ngờ ngồi sụp xuống sàn ôm ngực mình, toàn thân run rẩy với hai mắt vô thức trợn lên, đôi môi hé mở không khép lại được, nặng nề lấy hơi lên.
Chỉ vài giây sau, mặt mũi Quách Mẫn Nghi tái đi, cơn nghẹn ho cũng trở nên sặc sụa, khiến cho bà Hắc lẫn Thanh La cũng hoảng hồn theo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-lang-quan-soi/2906453/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.