Buổi sáng ngày ba mươi mốt tháng mười hai, mặt trời còn chưa mọc thì Hắc Phàm đã dậy sớm tập thể dục, sau đó tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Qua đến bảy giờ, Quách Mẫn Nghi lúc này mới lọ mọ từ trên lầu đi xuống. Mặt mũi cô bơ phờ chưa tỉnh, đầu tóc rối tung, quần áo cũng xộc xệch.
Ngay khi thấy bộ dạng của Quách Mẫn Nghi lúc bước vào bếp, Hắc Phàm có chút giật mình, anh vội lên tiếng nhắc nhở: “May mà nhà không có khách, nếu không người ta đã tưởng anh bạo hành em.”
Quách Mẫn Nghi ngồi ạch xuống ghế, mệt mỏi nằm dài lên bàn ăn, lúc nghe Hắc Phàm nói cô còn cố tình lườm anh một cái, sau đó thấp giọng càm ràm: “Còn không phải sao? Bây giờ mà em đi khám định vết thương trên người, anh chắc chắn bị bắt ngay lập tức.”
Hắc Phàm cười cười đặt đĩa thức ăn lên bàn, từ tốn bước đến cạnh xoa đầu cô, ẩn ý thương lượng: “Chúng ta đều là người lớn, hơn nữa tình cảm cũng đặc biệt hơn người khác. Nếu có vấn đề tốt nhất nên đem lên giường thảo luận.”
Lời nói của Hắc Phàm vừa lọt vào tai, Quách Mẫn Nghi theo phản xạ bật dậy ngồi thẳng lưng, từ ánh mắt đến biểu cảm dành cho anh đều lộ rõ sự kỳ thị.
Trông thấy phản ứng của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm bật cười thành tiếng. Anh từ tốn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, tiếp đó kéo hai đĩa thức ăn về gần phía mình.
Trong lúc ăn sáng, Quách Mẫn Nghi liếc trộm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-lang-quan-soi/2906420/chuong-36.html