Từ lúc Quách Mẫn Nghi xuống dưới nhà, cô ngồi thu mình một góc trên ghế ở phòng khách, hai người giúp việc cũng hạn chế đi qua đi lại gây thêm khó chịu.
Mãi hồi lâu sau Hắc Phàm cũng xuống nhà, tuy nhiên mục đích chính của anh không liên quan đến Quách Mẫn Nghi. Quá đáng tới mức, anh vào bếp nấu đồ ăn tối cho bản thân, tuyệt nhiên không nghĩ đến phần ăn của cô.
Cứ như vậy không khí trong nhà rơi vào tĩnh lặng, không ai nói chuyện với ai, ngột ngạt đến khó chịu.
Mãi cho đến tám giờ tối, trước khi rời đi người giúp việc còn chu đáo chuẩn bị chút đồ ăn tối cho Quách Mẫn Nghi, không vô tâm vô tình như người đàn ông mở miệng nói yêu cô như Hắc Phàm kia.
Vốn qua một lúc lâu đã bình tĩnh được cảm xúc, nhưng khi người giúp việc ra về hết, trong không gian rộng lớn chỉ lạc lõng một mình, Quách Mẫn Nghi lại không cách nào chôn vùi được tủi thân khóc một mình.
Hắc Phàm đã từng vì Quách Mẫn Nghi mà thề thốt, đã từng vì níu kéo mà quỳ dưới chân cô, nhưng cuối cùng chỉ vì ghen tuông vô cớ, anh lại phũ phàng gạt bỏ hết tất cả.
Quách Mẫn Nghi nghĩ đi nghĩ lại cũng không cách nào hiểu được, rốt cuộc Hắc Phàm đang nghĩ gì lại hành xử chẳng khác thiếu niên mới lớn.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, màn đêm tĩnh mịch cũng dần bao phủ, trong căn phòng ngủ tối đen, Hắc Phàm nằm nghiêng người xoay lưng về hướng cửa.
Chẳng bao lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-lang-quan-soi/2906408/chuong-42.html