Buổi tối nhận được điện thoại “mật báo” dò la từ Quách Mẫn Nghi, Dạ Thi chưa hỏi qua Trần Phi đã khẳng định việc Hắc Phàm đi công tác là hoàn toàn có, bởi không cần dò hỏi thì Trần Phi cũng đã thông báo trước đó.
Thế nhưng, dáng vẻ nhiệt tình và thành thật của Dạ Thi ngay khi cúp máy lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ trở nên tội lỗi, cô nàng không vui lườm Trần Phi ngồi bên cạnh đang giám sát cuộc điện thoại từ đầu đến cuối kia.
Thấy phản ứng của Dạ Thi, Trần Phi nằm nghiêng ngã trên sô pha, cười bất đắc dĩ: “Bọn anh cũng đâu phải có ý xấu, Hắc Phàm chỉ muốn Mẫn Nghi an tâm đi chơi nên mới nói dối đi công tác thôi mà.”
Dạ Thi mặc đồ bộ màu trắng có chi tiết gấu màu nâu, cô nàng ngồi khoanh hai chân trên ghế, hai tay cũng khoanh trước ngực, nghiêm túc chất vấn: “Chứ không phải, hai người nhân cơ hội cấu kết ra đường làm chuyện linh tinh xằng bậy à?”
Nghe hỏi đến, Trần Phi kinh ngạc tròn mắt nhìn thẳng về Dạ Thi, giả vờ không hiểu hỏi lại: “Bọn anh làm gì linh tinh xằng bậy chứ?”
“Ha!” Dạ Thi cười lạnh một tiếng, trên gương mặt thuần khiết ngây thơ cố thể hiện sự trải đời: “Chú thôi đi, đừng tưởng tôi ít tuổi nên không biết, loại đàn ông có tiền có sắc như chú với ông chủ, không cặp kè bồ nhí hay nuôi vợ bé mới là chuyện lạ!”
Trần Phi càng nghe càng buồn cười, anh ta chăm chú hướng mắt về phía Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-lang-quan-soi/2906400/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.