Tống Lương nghe được lời này có chút ngạc nhiên, anh vẫn luôn chôn dấu trong lòng không tính nói cho cô biết, chuyện này nếu nói ra thì người áy náy khổ sở nhất là Hướng Chu, cô ấy nhận sai người nhiêu năm như vậy, nếu cô biết chắc chắn rất khó chịu. 
Không nghĩ tới hiện tại đã bị cô biết, cho nên sửng sốt một chút hỏi cô: “Làm sao em biết? Ai nói với em?” 
Nghe anh trả lời, cô càng thêm xác định người năm đó cho cô tiên chính là anh, lại còn có tiên học đại học của cô. 
Người ở sau lưng làm nhiêu chuyện như vậy thế nhưng là anh, vậy mà anh đều không nói một câu nào. 
Hướng Chu vốn dĩ đã ngừng khóc, nghe anh nói liên nhịn không được khóc to hơn, hỏi anh: “Anh thích em đúng không? Anh đã sớm thích em, có phải không? Căn bản anh không thích chị của em, người anh thích chính là em?” 
Cô suy nghĩ một lúc thì đoán ra được, cũng chỉ có suy nghĩ đó, nói cách khác không có khả năng vô duyên vô cớ đối xử tốt với cô như vậy, khả năng duy nhất là người năm đó anh thích chính là cô, mà không phải chị cô. 
Ở Tống Lương nghe cô hỏi cũng không có giấu giếm, lập tức gật đâu: “Đúng, anh vẫn luôn thích em, từ sơ trung đã thích em.” 
Hướng Chu ghét muốn chết, vì sao không nói cô biết, thích cô lâu vậy mà sao không nói, nếu nói sớm một chút thì bọn họ đã sớm ở bên nhau rồi. 
“Vì sao không nói sớm cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-lam/3714996/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.