Buổi tối hôm ấy, sau khi chôn cất cho bà xong, cô ra ngoài đóng cửa. Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trương Khang đứng trước cửa.
Trông mắt Mai Ly, Trương Khang bây giờ đã thay đổi. So với Trương Khang hoạt bát, vui vẻ ngày xưa thì anh của hiện tại trong điềm đạm và chững chạc hơn.
Trương Khang cầm hai lon nước ngọt trên tay giơ lên lắc nhẹ.
“Nói chuyện một chút không?”
Cô ngẩng người nhìn anh, sau đó gật đầu.
Thế là anh và cô ngồi trước cửa nhà, cả hai nhìn lên bầu trời nhưng không nói lời nào. Một lúc sau, Trương Khang mới từ tốn nói:
“Em định sau này sẽ thế nào?”
“Em chưa nghĩ đến.”
Mai Ly nói lí nhí trong miệng nhưng âm thanh vẫn vừa đủ để Trương Khang nghe thấy được. Anh quay qua nhìn cô, sắc mặt nhợt nhạt không có sức sống của Mai Ly làm anh thấy xót xa vô cùng. Điều này, anh không hề muốn nhìn thấy ở Mai Ly. Trương Khang liền chuyển sang chủ đề khác để cô không phải nghĩ tới chuyện không vui.
“Nghe Giao Giao nói em đậu đại học XXY đúng không? Anh nghĩ em nên đi học tương lai sau này…”
Mai Ly cắt lời anh, ngập ngừng nói:
“Em..em không có ý định đi học tiếp.”
Làm sao cô có thể đi học tiếp khi trong tay cô chẳng có gì cả. Đến cả cái ăn cái mặc còn chưa lo được cho mình thì sao nghĩ đến việc học tiếp. Bản thân đã học hết cấp ba là quá tốt rồi, xem như cũng biết mặt chữ cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-em-ca-doi/3392427/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.