Thế Anh thấy thằng bạn cứ nhìn người đã đi mất, cậu ta cười một cách ranh ma nhìn Trương Khang. Bắt chước giọng trẻ con nói:
"Anh ơi, sao mặt anh đỏ vậy? Có phải anh đang cảm thấy xấu hổ với em không? Người ta cũng xấu hổ lắm đó."
Giọng ẻo lả đến sởn gai óc của Thế Anh làm Trương Khang nổi hết da gà da vịt. Anh đấm vào đầu thằng bạn một cách không thương tiếc. Lớn giọng quát:
"Thôi ngay đi cái thằng ắt ơ!"
Thế Anh ôm đầu mình, mặc dù bị đau nhưng cậu ta vẫn không chịu từ bỏ việc trêu chọc Trương Khang. Cố ý bóp méo giọng của mình.
"Anh ơi, anh đánh người ta đau quá đó. Anh dẫn người ta đi gặp doctor khám đi."
"Mày..."
Trương Khang điên tiết đứng bật dậy, lấy hết hơi quát vào mặt Thế Anh:
"Mày ngồi ăn đi tao đi về! Hừm!"
Nói rồi, anh bỏ đi trước sự ngơ ngác của Thế Anh. Không có Trương Khang, cậu ta cũng không có ý định ở lại ăn hủ tiếu. Sau đó cũng đứng lên chạy theo anh.
"Ê Khang, đợi tao nữa!"
Lúc này, chú Sáu vừa bưng hai tô hủ tiếu ra thì thở dài, than vãn.
"Trời đất cơi! Gọi cho đã rồi không có ai ăn. Mới sáng sớm đã gặp phải ám khí rồi, kiểu này chắc dẹp tiệm sớm chứ bán buông gì nữa. Hơi...."
.....
Buổi sáng vẫn còn vui vẻ là thế đó nhưng đến khi chiều về, tâm trạng con người cũng khác hẳn.
Mai Ly ngồi một mình ở gốc me cạnh bên bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-em-ca-doi/3392418/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.