Sau khi Thái tử đồng ý miễn cho Vương Hiến Chi làm ký thất, ta cáo từ mà ra, sau đó lên xe đi đến chỗ chiêu mộ tân binh.
Bốn người bọn họ còn chưa về, ta tự vào trong làm tiếp việc buổi sáng chưa làm xong: Theo yêu cầu của Tạ Huyền, sửa sang lại hồ sơ của tân binh.
Bên ngoài, chỗ đăng kí vẫn xếp thành hàng dài, ta nhìn lướt qua thì con số đã đạt đến hơn 7 vạn rồi. Nói cách khác là từ hôm qua đến giờ, lại chiêu mộ thêm được gần 1 vạn người.
Nghĩ đến lời của Thái tử lúc trước: Tân binh mới càng đông thì lương thảo càng thiếu, kho quân dụng trong thành đã chẳng còn lại một nữa, mà đầu tiên bọn họ phải cam đoan cấp dưỡng cho quân chính quy. Ý chính là, những tân binh này không phải là quân chính quy, chỉ là đám ô hợp nhất thời chiêu nạp được, không thể tiêu tốn đồ ăn của quân chính quy được.
Giờ đã như vậy, về sau, tân binh sẽ càng đông hơn, càng gây khó khăn cho vấn đề lương thực. Như vậy, đội quân trước mắt, khí thế ngất trời thế này chưa chắc đã là chuyện đáng được ăn mừng.
Lại đợi thêm một lát nữa thì bốn người bọn họ mới ăn trưa xong rồi quay về. Đại khái là nghe nói ta ở đây nên vào thẳng trong trướng tìm ta.
Vương Hiến Chi vừa thấy ta thì mở miệng hỏi: “Buổi trưa sao muội không đi theo chúng ta, có phải con mụ đáng ghét đó lại uy hiếp muội?”
Ta lắc đầu cười nói: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130265/quyen-6-chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.