Đúng là đi tìm người đây, lại còn “tìm” được ngay Thái tử chứ.
Thầm tự mắng bản thân mình ngu ngốc mấy chục lần, còn tự đưa đến cửa. Khó trách hắn vui vẻ như vậy, quá lợi rồi mà, không cần “ôm cây”, chỉ cần ngồi thoải mái trong thư phòng cũng “đợi” được “con thỏ” là ta đây.
Thực ra ta chỉ cần hơi để tâm một chút, vừa rồi nhìn thấy nhiều tôi tớ đi qua nơi này như vậy thì nên nghĩ ra sớm hơn một chút. Nếu không vì chủ nhân của bọn họ ở trong này thì việc gì lại phải qua lại nườm nượp như vậy?
Chỉ có điều ta không hiểu là vì sao bọn họ lại không hẹn mà cùng coi ta như người vô hình, hơn nữa còn cấm khẩu không nói gì? Nếu bọn họ có thể nói chuyện với nhau nói cách khác là nếu ta biết nơi này là cấm địa “người không phận sự chớ vào” thì ta đã chẳng vào.
Chẳng lẽ cố ý để tôi tớ không để ý đến ta, để ta như ruồi bọ xông loạn vào chính là mệnh lệnh của hắn?
Sự bất ngờ này khiến ta hoảng hốt, cứ đứng ngây ra ở cửa như đứa ngốc. Lúc tìm người thì chỉ nghĩ đến Vương Hiến Chi chứ cũng quên mất vị trước mặt đây cũng đã về phủ. Nếu đằng sao là nữ nhân ở thì hắn chẳng phải là ở đằng trước sao?
Giờ thì hay rồi, đến đây trợn mắt nhìn nhau với hắn, vậy phải làm sao đây?
Ta hoảng hốt không biết nên làm gì, hắn lại vui vẻ, tươi cười chào đón ta:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130262/quyen-6-chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.