Thấy Si Siêu và Hoàn Tể xuất hiện, Tạ Huyền vui mừng bước lên đón:
- Sao các ngươi lại đến đây?
- Chúng ta lớn lên bên nhau, các ngươi đều ra chiến trường, hai chúng ta núp lại ở sau hóng mát thì còn ra cái gì?
Ta đi đến bên Hoàn Tể, nhìn hắn từ trên xuống dưới:
- Vết thương của thiếu gia đã khá lên rồi? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Từ lần đó rời khỏi nhà hắn, ta cũng chưa từng gặp lại hắn. Nhờ người đi hỏi thì chỉ nghe nói hắn đã có thể xuống giường, chỉ là không thể đến phủ đình úy của ca ca hắn để làm việc, phải ở nhà tĩnh dưỡng một đoạn thời gian. Có đôi khi cũng từng định đến Hoàn phủ thăm, dù sao lúc nguy cấp đó, hắn đã dùng thân thể mình bảo vệ ta, nếu không vì bảo vệ ta thì chưa chắc hắn đã bị thương nặng như vậy. Sau này nhà hắn còn sai người đến nhà ta thăm hỏi. Về tình về lý, ta đều nên đáp lễ lại. Nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn cứ kéo dài. Đợi đến khi sắp đi thì đã chẳng còn thời gian nữa.
Lúc này, Si Siêu lại nhìn ta rồi cười nói:
- Đúng là đến Đào Diệp cũng không nhận ra nổi. Nhưng mà… hôm nay nàng ấy mặc quần áo thế này, thật sự là rất, rất… Ha ha, đây rõ ràng là quần áo của ông cụ thôn quê mà. Lúc đầu nàng ấy gọi ta ta còn ngây người chẳng nghĩ ra. Rõ ràng là một đại mỹ nhân mà lại giả làm ông cụ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130260/quyen-6-chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.