Yến Nhi đi rồi, ta nằm trên giường, nghĩa mẫu ở ngoài bận rộn, Đào Căn ngồi trên ghế bành được ta đùa cười khanh khách.
Nghĩa mẫu đặt Đào Căn ở đây, nói là để ta có thể trông con bé mà không bị nó đè vào chân. Thực ra có một điều mọi người đều hiểu trong lòng nhưng không nói ra, có Đào Căn ở bên cạnh nghịch ngợm thì có thể di rời lực chú ý của ta, khiến ta không có thời gian để miên man suy nghĩ.
Người có thể khiến ra rời lực chú ý nào chỉ có Đào Căn. Vừa đến trưa, bên “giường bệnh” của ta đã có mấy người đến, đều là các đại nương đại thẩm trong xóm đến. Chẳng hiểu sao tin tức của mọi người lại linh thông như vậy, gần như là lập tức xông đến.
Tuy rằng ta cảm thấy chút vết thương này chẳng tính là gì, đến việc nẹp chân đã là chuyện bé xé ra to rồi nhưng mọi người đều thực sự coi là rất to tát, vừa an ủi vừa đe dọa ta như là ta không được không nghe lời, chạy loạn linh tinh nếu không về sau sẽ biến thành thọt, chân đi chân nhấc.
Khiến ta bất ngờ còn có Hoàn gia ở bên kia sông, hôm sau lại phái hai người đến thăm ta. Hai người đó không chỉ mang đến một đống thuốc bổ mà còn nhắn dùm ý của chủ nhân, nói là: Nếu chân ta xảy ra chuyện gì, tỷ như đột nhiên thấy rất đau thì bọn họ sẽ phái đại phu đến đây ngay.
Đương nhiên ta lập tức tỏ ý “Không đau không đau”, “Tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130237/quyen-6-chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.