Tối hôm nay đành nghỉ lại Hoàn phủ.
Hôm sau cũng không thể lê đôi chân bị thương đi làm, huống chi mặt và tay còn bị trầy xước, đành phải nhờ Hoàn thiếu phu nhân phái người vào cung xin nghỉ.
Nhớ lại lúc đi làm ở nhà Vệ phu nhân cũng là như vậy, còn chưa bắt đầu làm việc đã xin nghỉ cả tháng, bắt đầu làm việc không lâu thì muội muội lại sinh bệnh, hận không thể lại xin nghỉ ở nhà chăm muội muội.
Có một số việc ta muốn làm nhưng sao lại khó như vậy? Trước kia làm ở trường học của Vệ phu nhân còn dễ thương lượng. Giờ làm việc trong cung, chế độ sâm nghiêm, vừa đi làm mấy ngày đã xin nghỉ như ta thì chẳng biết Hầu thượng nghi sẽ có ấn tượng gì nữa. Vạn nhất đến ta Hoàng Hậu thì không cách chức ta luôn chứ?
Tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng cũng chẳng còn cách nào, nếu chuyện đã xảy ra thì cũng đành phải theo vậy.
Ngoài điều đó ra, còn có một điểm cũng khiến ta rất bất an: Ta ở nhà Hoàn Tể, thế này phải tính sao đây? Quan hệ của ta và Hoàn Tể vốn khó nói rõ, lại ở lại nhà hắn, về sau càng khó nói rõ.
Ăn sáng rồi, may cũng truyền đến tin Hoàn Tể đã tỉnh lại, ta vội vịn Tiểu Hồ và Hương Nhi qua đó thăm hỏi.
Hoàn Tể mặt tái nhợt nằm trên giường, đại phu ngồi suốt một đêm đã đi rồi, đại ca đại tẩu trông cả đêm cũng quay về nghỉ ngơi. Trong phòng chỉ còn lại hai người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130234/quyen-6-chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.