Thả hoa đăng rồi về nhà, từ xa đã thấy có một người đang đứng ở cổng nhìn xung quanh, hình như là một trong số người hầu của Vương Hiến Chi.
Ta vui mừng, tính ra từ sau khỉ học, đã vẻn vẹn một tháng không được gặp huynh ấy rồi, nói không nhớ mong thì là không thể.
Lần này là Hiến Chi phái người đến thăm ta hay là tự huynh ấy đến?
Người kia thấy ta thì lập tức chào đón nói: “Đào Diệp cô nương, sao giờ cô nương mới về, thiếu gia nhà tôi đợi lâu lắm rồi.”
Ta nhìn xung quanh: “Người đâu?”
“Lúc thiếu gia gõ cửa, đại nương ở kế bên đi ra đã dẫn thiếu gia vào phòng sưởi ấm rồi.”
Ta và Hồ nhị ca đi vào phòng, quả nhiên thấy Hiến Chi và Hồ đại nương đang cùng nhau ngồi bên lò sưởi, trên bàn bày đủ các loại bánh trái.
Hàn huyên đôi câu rồi ta dẫn Hiến Chi quay về phòng nhỏ của ta, ta vừa đi vừa hỏi: “Sao muộn thế này rồi huynh còn đến đây?”
Hiến Chi vội vàng nói: “Nếu không phải thời gian trước mặt sông đóng băng thì ta đã sớm đến thăm muội rồi. Tết này muội thế nào? Có kịp mua hàng tết không? Nghe nói năm nay giá cả tăng vọt, trong tay muội chẳng có nhiều tiền, đúng là lo muốn chết. Hôm nay thấy thuyền đã có thể đi lại nhưng ban ngày nhà có nhiều khách khứa, các trưởng bối đều ở đó nên không dễ đi, đành phải đợi đến đêm mới chuồn ra được đó.
Ta cười nói: “Huynh yên tâm, muội sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130195/quyen-4-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.