Nói chính sự xong, Vệ phu nhân đột nhiên cảm thán:
- Đào Diệp, hôm nay nhìn ngươi trang điểm đẹp, được nhiều người chú ý ái mộ như vậy, ta lại nhớ đến ta năm nào.
Ta nào có được nhiều người ái mộ? Quần áo kia bà tự mình chọn mặc lên người ta cũng thấy ngượng, cho nên khách vừa đi ta đã lập tức thay đồ.
Nhìn thoáng qua sắc trời dần tối bên ngoài, trời đông mây ép trời, tuyết dày đặc. Vệ phu nhân lần này nhớ lại chuyện cũ còn không biết sẽ nhớ đến bao giờ nữa. Nghe nói người uống rượu nói rất lắm, chỉ mong bà đừng để ta đạp tuyết về nhà là được.
Ta đáp có lệ:
- Năm đó phu nhân chắc chắn là nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh, Đào Diệp nào dám so cùng phu nhân.
Bà cũng không khiêm tốn:
- Năm đó ta quả thực là làm điên đảo rất nhiều nam nhân, người muốn kết hôn với ta xếp hàng dài từ đây cho đến cửa thành, chỉ tiếc, chớp mắt một cái ta đã già mất rồi, không còn nam nhân nào chịu lấy ta nữa.
Lời này nghe khá là quen, cẩn thận nghĩ lại, hình như lúc trước bà đã từng nói qua.
- Phu nhân, giờ người muốn gả vẫn được.
- Bà cô già rồi, không ai muốn nữa, giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi như các ngươi.
Bà say rượu, cũng không còn che giấu sự sầu não và mất mát của một mỹ nhân tuổi đã xế chiều, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn ta, lại lặp lại lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130193/quyen-4-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.