Nếu đã hiểu hẳn là nên nhân cơ hội tiến cung thì đi thôi.
Thực ra, nếu không phải vì sự sợ hãi mỗi lần gặp Lục điện hạ thì bản thân chuyện tiến cung, với một nữ tử thường dân mà nói chính là một cơ duyên khó cầu.
Hậu cung của Hoàng thượng đó, đó là nơi rất thần bí, nghe nói bên trong kim bích huy hoàng, cẩm tú hoa lệ, hơn nữa mỹ nữ như mây, gió thơm nhè nhẹ, tuyệt đối quyến rũ. Dân chúng tầm thường muốn vào cung chiêm ngưỡng một lần có thể nói là khó như lên trời.
Chỉ cần Lục điện hạ không uy hiếp nữa, cớ sao ta lại không đi? Vì thế ta nói với Thái Châu:
- Vậy được rồi, ngày mai ta sẽ cùng phu nhân tiến cung, Thái Châu tỷ tỷ về trước đi.
Có lẽ, hôm nay tan học rồi lại thức đêm, cố chép hết kinh thư, như vậy mai tiến cung cũng có thể mang kinh thư vào luôn, tránh để Thái Châu đến đòi. Những người như nàng ta, bớt gặp một lần là bớt họa, không gặp là tốt nhất.
Nghe ta nói như vậy, Thải Châu vội vã:
- Đào Diệp cô nương, muốn đi thì hôm nay đi luôn, bây giờ, lập tức đi luôn, không thể chờ sang ngày mai được. Điện hạ của chúng ta đã không ăn không uống suốt mấy ngày rồi, một ngày cũng không thể chờ.
Ta chú ý quan sát vẻ mặt của Thái Châu, đó thực sự là lo âu, lòng nóng như lửa đốt. Xem ra nàng không lừa ta, tình hình thực sự như lời nàng nói, Lục điện hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130170/quyen-3-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.