Nếu Thái Châu đã đứng ở đầu ngõ chờ ta, vẫn không nên đi cùng Vương Hiến Chi thì hay hơn, tránh gặp phong ba.
Thấy Vương Hiến Chi vẫn bước thẳng về phía trước, ta gọi giật hắn lại nói:
- Ngươi đứng đây chờ chút đi, ta đuổi Thái Châu đi đã. Nếu không nàng ta thấy chúng ta đi cùng nhau, lúc về lại tìm công chúa nhà nàng gây rối.
Ta vừa mới khỏi bệnh, thực sự không chịu nổi sự ép buộc của các nàng, bớt một chuyện thì vẫn hơn.
Vương Hiến Chi cũng không để ý chuyện này, vừa đi vừa nói:
- Không sợ, công chúa nhà nàng tạm thời còn chưa rỗi rãi thế đâu. Mẫu phi còn sắp chết mà vẫn còn có lòng tranh giành tình nhân thì có còn là người nữa không?
Ta chỉ đành bước nhanh hai bước, ngăn hắn lại, khẩn cầu:
- Ngươi nghe ta đi, giờ tạm đợi ở đây một lát được không? Đúng là công chúa nhà nàng giờ không làm gì được nhưng mẫu phi nàng bị bệnh cũng được, chết cũng được, cũng có thời hạn chứ không phải là vô hạn. Đợi chuyện của mẫu phi nàng qua rồi, nàng còn nhiều thời gian để tính nợ với chúng ta. Như lời ngươi nói đó, mẫu phi bọn họ mất rồi, ca ca nàng được Hoàng hậu đón nhận, khả năng trở thành thái tử sẽ cao hơn trước. Nếu nói vậy, thiên hạ này sẽ thành của hai huynh muội nhà bọn họ rồi. Có câu nói “cẩn tắc vô ưu”, bây giờ chúng ta cẩn thận một chút thì hơn. Không nên vì nhất thời mà để lại hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130167/quyen-3-chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.