Sau chuyện phấn ngứa, vài ngày sau lục điện hạ không tới, ta cũng được an ổn vài ngày.
Nhưng lại có phiền não khác: Dường như hàng xóm láng giềng đã phát hiện ra chút chuyện. Quen thân như nhà Hồ đại nương thì hỏi thẳng. Không quen thân thì nhìn ta bằng ánh mắt quái dị, thậm chí còn chỉ trỏ sau lưng.
Chẳng có cách nào, ta đành thừa nhận mọi chuyện với Hồ đại nương.
Lúc nói, lòng ta rất bất an, sợ chuyện phiền phức bị phát hiện thì quan hệ chủ thuê nhà với khách trọ giữa chúng ta sẽ biến mất. Bọn họ đều là dân đen tóc ngắn, sợ nhất chính là gặp chuyện phiền toái. Thanh danh của lục điện hạ chẳng tốt đẹp gì, lại quá thế lực không thể trêu vào, còn không cho người ta tránh đi sao?
Không thể ngờ được, Hồ đại nương nghe xong lại nói:
- Cẩn thận ứng phó, cũng đừng sợ. Nếu hắn một lòng muốn làm hoàng đế thì sẽ không dám quá lỗ mãng. Cái gọi là “Chuyện lành chẳng được nói ra, chuyện ác lại thấy bay xa nghìn trùng”, thành Thạch Đầu lớn như vậy, hắn cũng không muốn mất sạch thanh danh chứ.
Lúc này, Hồ nhị ca mỉm cười:
- Hắn còn có thanh danh sao?
Hồ đại nương không cho là đúng:
- Chuyện hắn ngược đãi nữ nhân chung quy cũng chỉ là lời đồn đại. Hơn nữa, hắn và những nữ nhân đó cũng là hai bên tình nguyện, không nghe nói hắn cưỡng đoạt ai? Cái này với ức hiếp dân chung, làm hại dân gian là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130134/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.