Vừa quay lại thư phòng, Miêu tiên sinh đã tới, dặn dò ta:
- Tiểu Đào Diệp, hôm nay chúng ta học ở bên ngoài, trò làm như lần trước đi, lát nữa sai người mang bàn ghế ra ngoài nhé.
- Vâng thưa tiên sinh! Ta cúi đầu trả lời.
Giọng Miêu tiên sinh vẫn thân thiết như vậy, ta vẫn không dám nhìn ông, luôn cảm thấy là lạ. Tựa như một cái cây khỏe mạnh, trên đó lại có một con sâu róm khiến ta chỉ muốn nhượng bộ, lui quân.
- Vậy các trò, chúng ta ra ngoài thôi.
Miêu tiên sinh vui vẻ vung tay lên, bọn họ đều đi ra ngoài.
Trong chốc lát, thư phòng chỉ còn lại một mình ta, ta đứng đó nhìn ra cửa sổ mà ngẩn người.
Mấy người bọn họ vẫn giống như lần trước, chậm rãi tản bộ dưới tàng cây, thảo luận gì đó. Nhưng ta thấy giọng Miêu tiên sinh dường như lớn hơn bình thường, tiếng cười cũng khoa trương hơn một chút, động tác chân tay biên độ cũng quá lớn, càng ngày càng mất tự nhiên.
Cuối cùng là tâm lý ta tác quái hay là Miêu tiên sinh trong lòng có quỷ nên mất đi sự bình thản thường ngày?
Đang ngây ngốc nhìn, tai lại mơ hồ nghe thấy có người đang gọi ta:
- Đào Diệp? Đào Diệp!
Ta cả kinh, vội nhìn quanh bốn phía. Vừa nhìn ra lại khiến ta toát mồ hôi lạnh hoảng sợ, thì ra là Vệ phu nhân đang đứng ở cửa nhìn ta một cách nghiêm khắc.
Ta vội vàng cười nói:
- Chào buổi sáng, phu nhân! Chào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130132/quyen-2-chuong-39.html