Nếu Thái Châu gọi hắn là “Lục điện hạ” thì chính là hoàng tử. Ta vội vào chào.
Thật quá vinh hạnh, một thảo dân tép riu như ta, giữa trưa vừa được công chúa triệu kiến, giờ lại được cả hoàng tử điện hạ triệu kiến.
Đám quý nhân trong hoàng cung đều nhàn rỗi như vậy sao? Ở trong cung chơi chán rồi chạy ra ngoài làm hại dân gian, tìm đám tiểu dân như chúng ta gây rối. Nhưng ta thì bận lắm.
- Ngươi chính là Đào Diệp?
- Vâng thưa điện hạ.
- Quả nhiên là rất đẹp, khó trách Tiểu Cửu cứ khen mãi.
- Điện hạ quá khen, Đào Diệp thường thường hạng trung, sao dám nhận lời khen của điện hạ.
Cơ mà Tiểu Cửu là ai?
- Chỉ tiếc là đẹp quá đoan chính. Hắn có chút tiếc nuối nói.
Hiển nhiên đoan chính không hay, phải lẳng lơ thì mới đúng khẩu vị của vị điện hạ này.
- Bản vương kinh qua vô số nữ nhân, nữ nhân thế nào ta đều rõ như lòng bàn tay, nàng có thể làm gì cho ta, chỉ cần liếc mắt ta đã nhìn ra. Còn ngươi, trông có chút thông minh nhưng lại không có mắt nhìn. Cho nên bản vương sẽ không vòng vo với ngươi, nói thẳng ra luôn.
Một nam nhân cao cao tại thượng, thoải mái ung dung nói với ngươi rằng hắn “kinh qua vô số nữ nhân”, nói cách khác chính là loại mặt người dạ thú. Thời thế bây giờ, đám nam nhân làm mặt người dạ thú rồi còn vênh mặt tự hào, không làm được thì ngược lại còn thấy hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130122/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.