- Tỉnh lại đi, cô nương, ngươi tỉnh lại đi, nguy rồi, không chết thật chứ?
- Hẳn là không đâu, đánh nàng đều là nữ nhân, sẽ không có sức như vậy.
Trong cơn hoảng hốt, ta nghe thấy có người đang nói chuyện, giọng nói từ xa đến gần, dần dần rõ ràng. Còn có người đang vỗ mặt ta.
- Day nhân trung nàng đi, nếu không thì mang chút nước đến đi.
Có người ở bên vội vã đưa ra chủ ý tệ hại này.
Vì thế nhân trung ta bị người day, dùng sức rồi lại dùng sức, móng tay như cắm vào thịt. Đau quá! Làm ơn! Các người đang cứu ta hay đang hại ta đây?
Ta cố gắng muốn đẩy bàn tay đầy móng vuốt kia đi nhưng người đau nhức, hoàn toàn vô lực.
- Nước đến rồi đây, mọi người tránh ra nào.
Một giọng nói của nam nhân vang lên từ bên ngoài.
- Ngươi mang thùng nước lớn thế này đến làm gì?
Giọng một nữ nhân kinh ngạc hỏi.
- Chẳng phải muốn dùng nước lạnh hắt tỉnh nàng sao? Đây là ta vừa múc từ giếng lên đó, lạnh lắm, he he.
Người nọ như đang tranh công. Đáng tiếc lại bị ăn mắng:
- Đồ ngốc, ta hắt vào người chàng nhé? Người khỏe cũng thành bị bệnh. Ta bảo chàng mang một bát trà nóng đến, cho cô nương này chút nước. Ai, sao ta lại lấy phải tướng công ngốc như vậy chứ!
Ta cố gắng muốn mở to mắt, nhìn rõ gương mặt của ân nhân. Vị “ân nhân” mang nước lạnh đến cho ta lại nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130110/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.