- Bắc Minh hữu Ngư, kì danh vi côn. Côn chi đại, bất tri kỳ thiên lý dã. Hóa nhi vi điểu, kỳ danh vi Bằng. Bằng chi bối, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã. Nộ nhi phi, kỳ dực nhược thùy thiên chi vân. (Tại biển Bắc có con cá Côn, lớn không biết mấy nghìn dặm. Cá này hóa ra chim Bằng: lưng của chim Bằng lớn cũng không biết mấy nghìn dặm. Vỗ cánh mà bay, cánh nó sè ra như mây che rợp một phương trời) (1)
Đây là trường học của Vệ phu nhân, đầu giờ Thìn, ánh mặt trời sáng rỡ.
Một vị tiên sinh tóc bạc đang đọc “Trang Tử”, vô cùng mê mẩn, khỏi nói cũng biết, ông chính là Dữu lão tiên sinh trong truyền thuyết.
Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc bạc của ông, tóc trắng tựa tuyết. Khi ông rung đùi đắc ý, từng đạo ánh sáng trắng hiện lên làm đám đồ đệ lóa mắt, tim run lên. Nhất là vị buồn ngủ nhưng chưa được ngủ đủ, nhìn mái tóc của lão tiên sinh lấp loáng mà sâu ngủ chạy loạn, muốn đi mà đi không hết, vô cùng khó chịu.
Lão tiên sinh thoải mái đọc như quên đi tất cả. Đọc xong một đoạn mới ngẩng mái đầu lóng lánh, bắt đầu hỏi từng vấn đề.
Đầu tiên là:
- Tể Tể, trò nói xem “Nộ nhi phi, kỳ dực nhược thùy thiên chi vân”, những lời này khiến trò nghĩ tới cái gì?
Hoàn Tể cào cào đầu, ngượng ngùng cười cười nói:
- Trò nghĩ đến một thứ
- Là cái gì?
- Con chim rất lớn
Rầm! Vương Hiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130108/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.