Hôm qua lúc tan học ta chỉ đóng cửa sổ rồi vội đi. Hôm nay vì bài học sáng ngủ quên, lại thấy vẫn còn sớm nên dứt khoát dọn dẹp sạch sẽ rồi mới về.
Để tránh bị bị động như sáng nay, khi các thiếu gia đều đến ta còn chưa quét dọn.
May mà Vệ phu nhân không đến sớm như vậy, bằng không chắc chắn sẽ bị dạy dỗ. Một người dọn dẹp trong trường học mà còn đến muộn hơn các thiếu gia, còn ra thể thống gì?
Cũng phiền cho các thiếu gia kia không có yêu cầu cao với sự sạch sẽ – bọn họ một tháng không quét rác cũng được, thậm chí còn là cố ý. Uổng cho bọn họ ăn mặc đẹp đẽ như vậy, lưng đeo ngọc bội xa xỉ, ra khỏi cửa ai chẳng hâm mộ, sợ hãi? Nhất là Tạ Huyền kia, ngày nào cũng áo trắng bay bay, đột nhiên gặp, người ta còn tưởng là tiên giáng trần gì cơ.
Đáng tiếc, nếu ngươi gan dạ một chút, vén vạt áo của hắn lên xem thì sẽ biết, “thần tiên” chỉ là để nhìn từ xa. Tựa như thi nhân mà ở ngay cách vách thì cũng chỉ là thằng hề mà thôi. (Bác nào ở cạnh nhà mấy ông nhà thơ vào xác nhận đi).
Ta dám đánh cược, ít nhất trong một tháng ta không đến kia, bạch y của hắn chỉ cần đi lại trong phòng học hai ngày sẽ thành ô y – chữ ô trong từ đen thui như mực. Cái này cũng đúng mà, Ô Y Hạng mà, chẳng phải là ngõ nhỏ của những người mặc áo đen sao?
Nhưng nói đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130105/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.