Sau khi quan sát đàn ngỗng trắng, đương nhiên là lại về phòng luyện chữ, từ đàn ngỗng trắng được gợi mở thì phải lập tức mô phỏng lại. Phải biết rằng linh cảm chỉ thoáng trong giây lát, nếu ngươi không nắm bắt kịp thì nó sẽ như cánh chim nhỏ, rất nhanh đã biến mất.
Nhưng theo ta thấy, ít nhất là ba vị kia quan sát ngỗng đều là vô dụng vì bọn họ không rơi vào trạng thái nhập thần, bất luận là tinh thần hay sự tập trung đều không hòa hợp với đàn ngỗng. Không như vị nào đó cuồng luyện chữ, nghiền ngẫm xong tư thế bơi lội của ngỗng trắng thì lập tức viết ra được một chữ “Chi” xuất thần như vậy.
Sau này ta càng nghĩ càng cảm thấy chữ “chi” của hắn tựa như con ngỗng trắng đang bơi, thần thái thanh tao, an tường lại đầy sức sống của một con ngỗng trắng, tất cả được miêu tả lại trên giấy. Dưới ngòi bút của hắn, chữ cũng như tranh, dường như hòa hợp thành một. Mỗi nét ngang, dọc đều đặc tả lại rất thần kì. Chính vì thế, chữ “chi” đó mới đầy sức cuốn hút.
Nghĩ lại, những người đam mê thư pháp đều bị sức cuốn hút này hấp dẫn, dùng cả đời có khi chỉ vì viết vài chữ. Giống như Vương Hiến Chi, một chữ “chi” nghiễn ngẫm bao năm, sau này vẫn có thể nghiền ngẫm tiếp.
Lúc Vương Hiến Chi nghiền ngẫm chữ đều không để ý đến ai, đương nhiên cũng sẽ không “tra tấn” ta nhưng ba người kia thì khác, nếu không chuyên tâm luyện chữ thì tình cảnh bi thảm, sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130103/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.