Ta theo mấy người bọn họ đi vào trường của Vệ phu nhân, ngẩng đầu lên nhìn, mấy chữ to trên bảng hiệu khiến ta bật khóc giữa đường. Bởi vì tên của trường học lại là “Lục thiên thâm xử” (Ngày xanh nơi sâu thẳm)
Ta đứng ở cửa, lưu luyến nhìn mấy chữ kia mà chần chừ không định nhấc chân, miệng cảm thán:
- Tên trường học này giống tên thư phòng phụ thân ta đặt quá.
Hơn nữa mấy chữ đó viết đẹp như vậy khiến ta không chỉ yêu cái tên này mà còn yêu cả chữ viết. Nhất là chữ “Lục” trong đó, viết rất sống động, nhìn thấy nó đã nghĩ đến màu xanh tươi tốt.
Điều này khiến ta có cảm giác thân thiết với trường học này, giống như về nhà vậy, cũng bắt đầu có chút chờ mong với tương lai. Ít nhất nó cũng tốt hơn rất rất nhiều so với những gì ta tưởng tượng.
Mấy vị thiếu gia dừng bước, Vương Hiến Chi thì nhíu mày. Ta lập tức hối hận sự lắm miệng của bản thân. Trong mắt đám công tử thế gia này, thư phòng của cha ta sao có thể đánh đồng với trường học của bọn họ. Thậm chí thư phòng của cha ta với bọn họ mà nói có lẽ bọn họ còn chẳng hình dung ra nổi. Một cô nương nhà có thư phòng sao có thể chạy ra ngoài làm hạ nhân? Trừ phi Vệ phu nhân đã nói hết mọi chuyện của ta cho bọn họ biết.
Cũng may Vệ phu nhân coi như tốt bụng, kịp thời hóa giải cho ta. Bà hỏi ta:
- Thư phòng của cha ngươi gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghien-ap-quan-phuong/2130101/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.