Hàn Uyển Đình đến khi rời khỏi rạp chiếu phim lên xe trở về nhà cô vẫn còn cảm giác lâng lâng khó tả. Nghiêm Trình thấy cô cứ hết nhìn bó hoa lại đưa chiếc nhẫn trên tay nhìn ngắm rồi lại cong môi cười liền lên tiếng hỏi.
“Vui như vậy, không giận nữa sao?”
“Đương nhiên vui rồi.”
“Ừm, em vui là được.”
“Anh chuẩn bị từ bao giờ thế? Sao em không biết, em còn tưởng anh...”
“Tưởng anh như nào? Nói em biết thì còn gì là bí mật nữa.”
“Nghiêm tổng trông thế mà cũng biết lãng mạn quá nhỉ?”
“Nói thừa.”
Hàn Uyển Đình tay ôm bó hoa tung tăng lên nhà, để lại Nghiêm Trình đi phía sau cô. Lên đến nhà, cô cẩn thận đặt bó hoa một góc rồi lại vui vẻ nhìn đến nỗi không chớp mắt. Nghiêm Trình thấy cô cứ mãi nhìn bó hoa kia mà không thèm để ý đến sự hiện diện của mình liền đanh mặt, anh nhấc bổng cả người cô lên, hai tay ôm chặt cô vào lòng.
“Vui vẻ thế? Không để ý đến anh luôn à?”
“Này, ai lại đi ghen tỵ với bó hoa bao giờ?”
“Kệ anh.”
“Nào, thả em xuống, đừng có chiếm tiện nghi của em.”
“Anh đâu chỉ muốn chiếm tiện nghi của em, anh còn muốn hơn như thế.”
“Không được, em vẫn còn giận anh đấy.”
“Không phải vừa rồi rất vui vẻ sao, vẫn còn giận à?”
“Đương nhiên là vẫn còn giận. Em đâu dễ bị anh mua chuộc như thế.”
Hàn Uyển Đình mạnh miệng trả lời. Mặc dù cô đã hết giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiem-tong-em-yeu-anh/3313739/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.