Sau hơn mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cả hai cũng đáp chuyến bay xuống thành phố M.
Rời khỏi sân bay, Hàn Uyển Đình tức tốc trở về Hàn gia. Đập vào mắt cô là một bầu không khí u ám, ảm đạm và sầu bi. Hai chiếc quan tài được đặt ở giữa căn nhà, những bông hoa tươi được sắp xếp xung quanh. Những dòng người đau buồn và nước mắt chảy ròng tạo thành một bức tranh thênh thang của nỗi đau mất mát.
Mọi người cùng đứng quanh quan tài trĩu cỏi, nhìn xuống hai hình hài yên ả của người đã ra đi mãi mãi. Hàn Uyển Đình cảm giác như hai chân mình nặng trĩu, cô nhích từng bước, từng bước về phía quan tài của ba mẹ mình. Cô nhìn ba mẹ, không kìm được mà ôm lấy quan tài khóc thành tiếng, vừa khóc vừa kêu khiến cho mọi người có mặt đều cảm thấy đau lòng.
“Ba, mẹ. Uyển Đình về với ba mẹ rồi đây”
“Ba mẹ tỉnh dậy nhìn Uyển Đình đi mà...huhu”
Chú thím ba của Hàn Uyển Đình từ bên trong nhà bước ra, nhìn thấy cô, bà Thanh Nhàn – thím ba của Hàn Uyển Đình hung hăng hất người cô ra, vung tay tát vào người cô.
“Mày cũng chịu vác cái mặt về rồi à”
“Chú...thím”
“Không dám” Bà Nhàn không thèm nhìn mặt Hàn Uyển Đình lấy một cái.
Ba mẹ của Hàn Uyển Đình là những doanh nhân nức tiếng ở thành phố M nên người đến viếng rất đông. Để không bị mất mặt, chú ba của cô vội vàng lên tiêng khuyên ngăn.
“Được rồi, đây không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiem-tong-em-yeu-anh/2786711/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.