Phòng chờ vô cùng yên tĩnh. Trước khi Kỳ Tích có thời gian để hỏi tại sao lại khóa cửa thì cánh tay Vạn Sơ Không đã choàng qua vai cậu, kéo cậu vào lòng. 
Sống lưng bị Vạn Sơ Không chạm vào lập tức cứng đờ. Kỳ Tích mở to mắt nhìn Vạn Sơ Không. 
Vạn Sơ Không cúi đầu nhìn cậu, không cảm thấy hành vi của mình có gì không ổn, thậm chí còn hỏi ngược lại: "Sao vậy?" 
Hai người đang ở rất gần, lúc nói chuyện Vạn Sơ Không lại còn dựa vào gần hơn. 
"Chạm, anh chạm... Anh đột nhiên chạm vào tôi..." Kỳ Tích lắp bắp. Vẻ ngoài của người đàn ông này quá mức quá đẹp trai, lúc không cười thì trông vô cùng lạnh lùng. Nốt ruồi nhỏ nhạt màu trên sống mũi giúp vẻ xa cách này dịu dàng đi không ít. Ngay cả khi nhìn người khác mà không biểu lộ gì thì khoảng cách gần như vậy chắc chắn cũng thu được ánh mắt của đối phương. 
Vạn Sơ Không nói: "Tôi thấy đồng đội còn khoác vai em nữa cơ mà." 
Nhưng bọn họ chỉ đặt tay lên vai cậu thôi chứ không có ôm vào lòng giống như Vạn Sơ Không! 
Chờ đã... Không đúng! 
"Anh thấy ở đâu..." Kỳ Tích bị hơi thở của Vạn Sơ Không vấn vít bên tai, bả vai co rúm lại như chú mèo con. 
Ngón tay của Vạn Sơ Không lướt qua tóc mai bên tai Kỳ Tích, như có như không mà khẽ vân vê. Ánh mắt anh rơi xuống xương quai xanh lộ ra của Kỳ Tích. Tháng Mười Một trời rất lạnh nhưng vì hiệu ứng biểu diễn cho nên bọn họ không được mặc quần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiem-cam-bia-dat-tin-don/1111661/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.