"Buổi tối cùng nhau trở về đi. Tôi sẽ đợi cậu." Làm như không nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Kỳ Tích, Vạn Sơ Không tiếp tục nói. 
Lời từ chối của Kỳ Tích mắc kẹt trong cổ họng, đầu óc cậu rối bời. 
"Đáp án đâu?" Vạn Sơ Không cúi đầu, tóc hai người cọ vào nhau, "Được hay không?" 
Toàn thân Kỳ Tích như sắp bốc cháy, gật đầu lia lịa chỉ muốn người đàn ông này tránh xa mình ra. 
Vạn Sơ Không lùi ra như cậu mong muốn, chỉ ra bên ngoài: "Vậy bây giờ tôi ở dưới xem cậu biểu diễn." 
Kỳ Tích vẫn gật đầu, gần như tạo thành động tác cứng ngắc chỉ biết gật đầu. 
Vạn Sơ Không có vẻ hài lòng với phản ứng của cậu, nhếch khóe môi mỉm cười. 
Lần này thì Kỳ Tích thực sự bị hoa mắt với vẻ đẹp của Vạn Sơ Không, hoàn toàn không nhớ mình vừa đồng ý cái gì. Đây không phải trong thành phố, cậu với Vạn Sơ Không không nhất thiết phải về cùng nhau. Ban tổ chức đã đặt khách sạn cho những người tham gia, cậu không về cùng các thành viên mà lại muốn ở một mình với Vạn Sơ Không, điều này quá đáng ngờ! 
Trở lại phòng nghỉ, đầu óc Kỳ Tích vẫn còn choáng váng. Cậu chủ động nói với chuyên viên trang điểm muốn sửa lại lớp trang điểm. 
Phó Sương đang nghịch di động vừa mới ngẩng đầu lên thấy Kỳ Tích liền nói: "Anh ơi, sao mặt anh đỏ vậy?" 
Kỳ Tích giật mình, nhưng may là Phó Sương không nghĩ tới mấy chuyện kì quái mà là lo lắng: "Có phải là bị sốt không? Anh đừng có cậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiem-cam-bia-dat-tin-don/1111657/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.