Không biết người trước mặt đang nghĩ cái gì, Vạn Sơ Không nhướng mày: "Cậu đang suy nghĩ gì vậy?" 
Đứa nhỏ lúc này mới gọi: "Anh ơi." 
Kỳ Tích: "..." 
Alo, các hãng hàng không phải không? Tôi muốn mua một vé đến sao Hỏa, có thể đăng kí ngay lập tức không? Việc rất gấp! 
Cậu không thể ở lại Trái Đất được nữa. 
May mắn là Vạn Sơ Không cũng không hỏi tiếp bởi vì có một người phụ nữ đang chạy lên từ hàng kệ phía sau: "Nhuệ Nhuệ, đừng chạy lung tung. Đợi dì với." Vừa ngẩng đầu thấy Vạn Sơ Không lập tức mỉm cười: "Hóa ra là đi tìm anh trai." 
Đứa bé chủ động buông Vạn Sơ Không ra, dùng cặp mắt giống Vạn Sơ Không như đúc nhìn về phía Kỳ Tích: "Anh ơi, bạn của anh hả?" 
"Ừ." Vạn Sơ Không vừa nói vừa đẩy xe sang cho em trai, "Tự đẩy đi. Đừng chạy lung tung." 
Cậu nhóc nhìn Kỳ Tích thêm hai lần nữa rồi mới ngoan ngoãn đẩy xe đi. 
Anh trai của nhóc không có nhiều bạn bè lắm, đây là một gương mặt mới toanh. Nhuệ Nhuệ thậm chí còn không nhìn thấy rõ bộ dáng của anh trai đội mũ. 
Khi người giúp việc kéo đứa nhóc đi, Kỳ Tích nhìn lên kệ hàng, tập trung nhìn vào bức tường khoai tây chiên trước mặt, cố gắng để sự cố vừa rồi theo gió bay đi. 
Nghĩ gì thì được đó, Vạn Sơ Không lại hỏi: "Vừa rồi cậu nghĩ gì thế? Sẽ không nói ra là sao?" 
Động tác giơ tay lên lấy bịch khoai tây chiên của Kỳ Tích trở nên cứng ngắc, Vạn Sơ Không không biết từ khi nào đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghiem-cam-bia-dat-tin-don/1111629/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.