Đoàng
Lần thứ ba tỉnh dậy, Chu An thấy mình đang bay giữa bầu trời Sơn Tây trấn, không không phải hắn, chỉ là nhợt nhạt bóng dáng.
- Linh hồn.
Đây là linh hồn hắn đang quan sát.
- Lộc cộc.
Chu An giật mình, đưa mắt liếc xuống chỗ đi vào trấn thông đạo. Bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa, một con lừa đen đang chậm rãi tiến lên. Này xe ngựa, tựa hồ rất quen thuộc là ta năm đó xe ngựa rồi. Hắn nhìn thấy một cái mười sáu tuổi váy vàng thiếu nữ đang cười giảo hoạt, nàng: Lâm Tiểu Nguyệt.
- Nguyệt Nhi còn bao xa nữa mới đến nơi!
- Công tử sắp đến rồi!
- Ừ!
- Công tử, con lừa này thật biết điều, thế mà theo chúng ta từ mãi đến giờ.
- Nha!
- Hì hì! mà nhắc đến tên thư sinh kia lại thấy buồn cười, không có bản sự thì thôi còn học đòi người ta cưỡi lừa ngược, may mà không ngã chết.....ái..sao công tử gõ đầu ta?
Từ trong xe có người thanh niên bước ra, người này mặc áo trắng, tay cầm vò rượu đích thị Chu An. Hắn cười nhạt, khung cảnh nơi này chính là hơn mười hai năm trước hắn vì chán nản tu chân mà đến Sơn Tây trấn ẩn cư. Lúc ấy bản thân hắn, đạo thương chưa khỏi, đạo tâm cũng tan vỡ.
- Đừng tưởng ta không biết nha đầu nhà ngươi giở trò, hại người ngã gãy chân còn cướp mất vật cưỡi, lâu nay thật dạy hư ngươi mà!
- Ai bảo tên kia lắm miệng đáng ghét, công tử không thấy hắn ức hiếp người ta sao?
- Chỉ có nha đầu nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tran/73847/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.