- Vũ trưởng lão, Vũ trưởng lão...
Mặc cho Thanh Trúc gọi thế nào, áo lục nữ tử nửa tỉnh nửa mơ, hơi thở thì ngày càng gấp gáp.
Thanh Ngọc đứng bên cạnh, nhìn nàng lo lắng, nhất thời liếc nhìn trưng cầu hắn ý kiến.
Chu An mở mắt, thần thức không kiêng dè quét toàn thân nữ tử, mở miệng:
- Trúng độc.
- Cái gì? Thanh Ngọc chấn kinh, vội vàng kiểm tra, chốc lát vẫn chưa tìm ra nguyên nhân chất độc, lại trưng cầu.
Chu An cười nhạo trả lời:
- Trưởng lão của các ngươi rơi vào tay của Tiền Xuân Thu lão gia hỏa, ngươi cho rằng là cái nào độc?
A! Thanh Ngọc như nghĩ ra điều gì, khuôn mặt nhỏ trắng bệch ngồi bịch xuống tảng đá. Bên cạnh ngơ ngơ ngác ngác tiểu Thanh Trúc thấy vậy, hốt hoảng la to:
- Sư tỷ trưởng lão làm sao?
- Trưởng lão bị trúng độc.
- A thế mau tìm.....mau tìm thuốc giải nha! Nàng cuống lên, thấy Thanh Ngọc mặt đờ đẫn, hai mắt đỏ hoe:
- Chẳng lẽ độc không giải được. Oa oa.
Bỗng nhiên ôm mặt khóc rất thương tâm. Thanh Ngọc mặt đen như đít nồi, thật muốn một đá, đá chết mình cái này hậu đậu sự muội. Nàng ý đâu phải độc không giải được, rõ ràng có thể giải, nhưng mà ai đi giải đây. Thanh La Cung tuy thanh tâm quả dục, song tu đạo mấy chục năm, nàng cũng biết trạng thái của Vũ trưởng lão chính là độc gì, hiển nhiên là xuân dược. Mà nếu trúng xuân dược, nhanh nhất giải quyết phương pháp chính là...Thanh Ngọc đảo quanh mấy vòng, càng cảm thấy khó xử, ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tran/73843/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.