Chương trước
Chương sau
- Vũ trưởng lão, Vũ trưởng lão...
Mặc cho Thanh Trúc gọi thế nào, áo lục nữ tử nửa tỉnh nửa mơ, hơi thở thì ngày càng gấp gáp.
Thanh Ngọc đứng bên cạnh, nhìn nàng lo lắng, nhất thời liếc nhìn trưng cầu hắn ý kiến.
Chu An mở mắt, thần thức không kiêng dè quét toàn thân nữ tử, mở miệng:
- Trúng độc.
- Cái gì? Thanh Ngọc chấn kinh, vội vàng kiểm tra, chốc lát vẫn chưa tìm ra nguyên nhân chất độc, lại trưng cầu.
Chu An cười nhạo trả lời:
- Trưởng lão của các ngươi rơi vào tay của Tiền Xuân Thu lão gia hỏa, ngươi cho rằng là cái nào độc?
A! Thanh Ngọc như nghĩ ra điều gì, khuôn mặt nhỏ trắng bệch ngồi bịch xuống tảng đá. Bên cạnh ngơ ngơ ngác ngác tiểu Thanh Trúc thấy vậy, hốt hoảng la to:
- Sư tỷ trưởng lão làm sao?
- Trưởng lão bị trúng độc.
- A thế mau tìm.....mau tìm thuốc giải nha! Nàng cuống lên, thấy Thanh Ngọc mặt đờ đẫn, hai mắt đỏ hoe:
- Chẳng lẽ độc không giải được. Oa oa.
Bỗng nhiên ôm mặt khóc rất thương tâm. Thanh Ngọc mặt đen như đít nồi, thật muốn một đá, đá chết mình cái này hậu đậu sự muội. Nàng ý đâu phải độc không giải được, rõ ràng có thể giải, nhưng mà ai đi giải đây. Thanh La Cung tuy thanh tâm quả dục, song tu đạo mấy chục năm, nàng cũng biết trạng thái của Vũ trưởng lão chính là độc gì, hiển nhiên là xuân dược. Mà nếu trúng xuân dược, nhanh nhất giải quyết phương pháp chính là...Thanh Ngọc đảo quanh mấy vòng, càng cảm thấy khó xử, ở đây có thể giải độc, cũng chỉ có..... Chu An.
Nghĩ đến nàng vò má xoắn xuýt, Vũ Nghê Thường ở Thanh La Cung nổi tiếng lạnh lùng, thanh khiết, nếu nàng tỉnh dậy, biết mình bị cho lên. Nhất định rút kiếm tự sát, không những thế khéo còn liên lụy Chu An chết cùng nữa.
Vì vậy, Thanh Ngọc đắn đo mãi mà chưa biết quyết định ra sao?
Đang lúc Thanh Ngọc mông lung suy nghĩ, bỗng nghe một tiếng ưm nhẹ, quay qua nhìn thì thấy Vũ Nghê Thường đã tỉnh dậy.
Cả hai vội la to vui mừng:
- Trưởng lão, người đã tỉnh.
Vũ Nghê Thường vừa mở mắt, bỗng nhiên hoảng hốt run lẩy bẩy, sắc mặt trắng xám, nước mắt tràn ra. Liền lấy bản thân phi kiếm muốn tự cứa cổ.
- Vũ trưởng lão, ngươi định làm gì.
Thanh Ngọc vội kinh hô
Vũ Nghê Thường giật mình, nhìn lại trước mặt hai thiếu nữ, yếu ớt hỏi:
- Thanh Ngọc, Thanh Trúc các ngươi.....đây là đâu?
- Này là sơn động, bọn đệ tử đang ẩn núp trốn tránh lão ma kia.
- Tiền lão ma!
Vũ Nghê Thường chau mày hồi tưởng trở về. Mấy ngày trước, nàng cùng hai tên đệ tử chân truyền thay mặt Thanh La Cung đến Long Xà thành tham dự Chính Ma đại hội. Trên đường vô tình bắt gặp Bách Qủy Tông Tiền Xuân Thu. Chính Ma xưa nay có xung đột, hơn nữa Thanh La cung mấy năm gần đây suy yếu vô cùng, vì vậy lão ma kia chẳng kiêng nể gì, vừa gặp liền xuất thủ.
Cả đám đánh nhau loạn lên, nàng dù gì cũng từng lâu năm Giả Đan tu sĩ, cộng thêm hai tên Khai Trần sơ kỳ trợ lực, ung dung ổn áp Tiền Xuân Thu một đầu. Nhưng không ngờ, lão ma này cực kỳ vô sĩ, nhân lúc bất ngờ dùng thuốc độc đánh lén.......còn chuyện sau đó, nàng nhất thời không biết.
Nhìn được hai tên đệ tử, bản thân vẫn bình yên vô sự, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hơi nghi hoặc là các nàng làm sao có thể trốn khỏi ma trảo của lão ma. Giả Đan cảnh tu sĩ, muốn bắt hai tên Khai Trần sơ kỳ thật dễ như trở bàn tay.
- Các ngươi..... làm sao trốn được.
Thanh Ngọc hữu ý liếc qua đang ngồi im chữa thương Chu An nhẹ giọng:
- Nhờ hắn.
- Hắn! Vũ Nghê Thường nhíu mày, đánh giá một chút Chu An, sóng pháp lực tỏa ra chỉ ước chừng Thông Mạch cảnh, chưa đến Khai Trần vậy mà có thể giúp đỡ các nàng trốn khỏi một tên lão quái.
Dù có chút nghi vấn nhưng, Vũ Nghê Thường cố gắng nhẫn nhịn cảm giác khó chịu, miễn cưỡng đi tới chỗ hắn nhẹ nhàng thì lễ:
- Thanh La Cung, Vũ Nghê Thường đa tạ đạo hữu cứu giúp ân tình.
- Các ngươi không cần cảm ơn ta, Chu mỗ ngăn chặn Tiền Xuân Thu vì lý do riêng, bang các ngươi chạy trốn chỉ là tiện tay mà thôi, hơn nữa lúc nãy hai vị cô nương này đã cứu ta một mạng, việc này xem như xóa bỏ, hai bên không ai nợ ai.
A. Vũ Nghê Thường ngẩn người, chẳng ngờ lại có kẻ thẳng thắn như vậy. Hơi quan sát hắn thêm lần nữa, thấy Chu An khuôn mặt tuấn mỹ, tuổi tác tựa hồ rất trẻ, nhưng nhìn kỹ lại khiến nàng trong lòng xao động run rẩy, bị đè nén. Cảm giác này rất giống như đang gặp phải cao cao thượng vị giả vậy.
Lắc đầu, Chu An trẻ tuổi thế kia, tu vi hẳn cũng chỉ chừng Khai Trần cảnh, lấy đâu ra khí thể có thể đè ép mình cơ chứ.
Định nói thêm vài câu đã thấy Chu An ngồi im như pho tượng, từ đầu đến cuối không ngó ngàng tới nàng, xem nàng như không khí.
Vũ Nghê Thường nổi lên vài chút không phục, nàng cùng sư tỷ Tạ Khinh Yên gần trăm năm qua được mệnh danh là Thanh La Cung tịnh đế song liên, đi tới đâu không những trẻ tuổi tu sĩ, thậm chí trăm năm lão quái đều nước dãi ròng ròng. Mặc dù rất ghét bỏ và phản cảm, nhưng tự dưng bây giờ gặp đến một kẻ không quan tâm nàng, thậm chí bản thân hạ mình cảm ơn, lại chẳng hề ngó ngàng.
Dù nàng luôn lạnh nhạt, quy lạnh nhạt, vẫn cảm thấy khó chịu.
Nghĩ đến đây tâm tình khẽ xao động, bất ngờ cái kia vừa áp chế dục hỏa bỗng dưng bùng cháy, Vũ Nghê Thường hai chân lão đảo sắp ngã. Tranh thủ nhẫn nhịn, cố gắng không để mất hình tượng.
Hai tên đệ tử thấy vậy, vội vàng đón đỡ.
Vũ Nghê Thường biết hắn không muốn nhiều lời, điềm đạm thi lễ một cái rồi quay về tảng đá ngồi vận công chống đỡ.
.......................
- Ồ đến rồi!
Sau một lúc lâu, Chu An từ trong chữa thương mở mắt, nhẹ nhàng nói.
- Đến rồi, ai đến? Lăng xăng Thanh Trúc nghi ngờ hỏi hắn.
Chu An nhắm mắt, yên lặng.
- Ngươi nói là cái kia lão ma. Thanh Ngọc đoán được khuôn mặt trắng xám.
Bên cạnh Vũ Nghê Thường cũng mở mắt, định dùng thần thức ra ngoài do thám, nhưng vừa xông khỏi động liền bị kết giới ngăn chặn khó tiến nửa bước.
- Thật tinh diệu trận pháp! Này là đạo hữu bố trí.
Chu An gật đầu:
-Bên ngoài ta đã bố trí trận pháp, giúp ngăn cách khí tức, Tiền lão ma còn khá lâu mới tìm được nơi này.
Nghe vậy, Vũ Nghê Thường không khỏi hít một hơi khí lạnh, bình thường Khai Trần cảnh tu ra thần thức mới đủ sức luyện đan bố trận. Như nàng cảm ứng, xung quanh đại trận mặc dù bố trí vội vàng, song uy lực phải Đan cấp có thừa. Thiếu niên trước mắt không những trầm tĩnh, tu vi cao lại tinh thông trận pháp, chẳng biết Đại Nam quốc thế lực nào xuất đến như vậy một tên kỳ tài.
Thanh Ngọc cũng nhìn về Chu An ánh mắt lấp lánh.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng cười vang vọng vào:
- Tiểu tử đáng chết, mau ra đây, ta biết ngươi trốn bên trong.
- Vũ tiên tử, ha ha, đừng trốn nữa, mau theo lão Tiền ta làm đỉnh lô haha....nếu ngươi không ra, lão phu lên Thanh La cung uống nước chờ ngươi đấy.
- Vũ tiên tử, lão tử đây tuy hơi thô lỗ nhưng cũng thuộc dạng phiên phiên đẹp trai, cùng với ta, đảm bảo ngươi dục tiên dục tử.
- Tiểu quỷ mau ra đây.........
Quả thật lão ma sắp tìm đến, ba nữ sắc mặt khó coi.
Chu An cười nhạt, chẳng để trong lòng, Tiền Xuân Thu muốn tìm được mình sơn động, ít nhất cần thêm ba bốn canh giờ, trước khi đó phải tập trung hồi phục thực lực mới là chính đạo. Hắn chẳng thừa hơi đi lo lắng.
Vũ Nghê Thường quan sát bên ngoài, quay qua do dự hỏi hắn.
- Ta nghe Thanh Ngọc nói đạo hữu từng cùng Tiền lão ma giao đấu, không biết....
- Ta không đấu thắng lão ta.
Vũ Nghê Thường gật đầu, Lão ma kia tuy đáng chết nhưng lại là hàng thật giả Đan lão quái, bất giác trong lòng đắn đo.
Nàng bây giờ trúng xuân độc, muốn loại trừ, cần phải cùng nam tử giao hợp, nếu không chưa cần nói tới bị lão ma bắt, đều khó thoát khỏi cái chết.
Nếu như bình thường, chết thì chết, nàng chỉ lạnh nhạt xem qua thôi. Nhưng hiện tại, nếu nàng chết đi, Thanh Ngọc hai nha đầu phải làm sao? Thanh La cung còn lại nữ đệ tử, phải làm sao? Vũ Nghê Thường, cả đời này sở chí là thủ hộ Thanh La cung, khi mà toàn Cung chưa vượt qua khó khăn, nàng bây giờ không thể chết.
Đưa mắt lướt qua Chu An, nàng và hắn thậm chí lần đầu gặp mặt, nói chuyện với nhau cũng chỉ vài câu.
Nếu cùng hắn....
Càng suy nghĩ lung tung, đầu càng loạn, xuân độc lại rục rịch động.
Vũ Nghê Thường nguyên bản lạnh lùng băng khiết dung nhan nhất thời nóng hổi, thân thể bắt đầu nhuyễn yếu mất hết khí lực, hơi thở dồn dập hẳn lên. Bất giác thon dài hai chân không tự chủ khép chặt, chút ít ẩm ướt chất lỏng từ trong tràn ra, thấm ướt quần lót.
- Không được! Nàng cắn lưỡi phun ra ngụm máu, cố gắng thanh tĩnh.Hai mắt căng từng tia máu, thân thể run rẩy.
“ Thật là một tên mạnh mẽ nữ nhân” Chu An thầm thì thào, Vũ Nghê Thường cực kỳ xinh đẹp, khí chất cao quý mà tính cách dường như rất chấp nhất. Haha, hắn đôi chút không đành lòng đây này.
- Ta có thể giúp ngươi giải độc.
Cái gì, cả ba nữ tử đều nhìn hắn, Thanh Trúc không hiểu, nhưng Thanh Ngọc đã đoán ra, cắn răng hung hăng trừng Chu An cảnh cáo, rồi lại nhìn nhà mình trưởng lão.
Vũ Nghê Thường mím môi, chợt thấy Chu An đôi mắt thâm thúy, hào chưa từng một tia dục vọng, do dự chốc lát, nhẹ nhàng nói:
- Ta đồng ý nhưng trước đó, mong ngươi hứa với hẹn một điều.
Chu An cau mày, để nàng nói tiếp.
- Ngươi....ngươi nếu có được ta rồi, nhất định phải giúp sức thủ hộ Thanh La cung.
Theo nàng nhìn thấy Chu An trông rất trẻ tuổi, thủ đoạn cực kỳ bất phàm, trầm tĩnh thâm sâu hơn nữa còn có thể bố trí ra tinh diệu như vậy trận pháp. Uỷ thân cho hắn, tuy rằng vội vàng nhưng chưa chắc đã sai lầm.
Chỉ là Chu An lắc đầu: - Ta từ chối.
- Người! Phốc! Vũ Nghê Thường bị câu trả lời nghẹn họng trân trối, phun ra ngụm máu tươi, không thể tin nổi nhìn chằm chằm như muốn ăn thịt hắn. Nếu chẳng phải trúng độc mất hết khí lực,nàng sẽ lập tức rút kiếm chém....cái này kẻ đáng ghét.
Mặc kệ nàng phản ứng, Chu An vẫn tỉnh bơ:
- Ai bảo với ngươi, giải xuân dược cần nam nữ giao hợp?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.