Chương trước
Chương sau
Dương Bá Kình cũng không có quan tâm Chu An là ai, cùng Dương gia có cái gì ân oán. Lão chỉ biết, bằng vào mình sau lưng nhờ cậy Thanh Sơn Tông nhị trưởng lão, diệt rồi tên này tiểu bối hẳn là không có gì hậu họa đáng nói, thậm chí còn có tác dụng giết gà dọa khỉ. Mà đối với một tên Thông Mạch kỳ tiểu bối, hời hợt một chiêu kiếm liền giả quyết được.
Nghĩ vậy, liền tiện tay phóng ra chính mình phi kiếm, hướng ra ngoài sân chém tới.
Kiếm quang vừa ra, tiếng gió rít gào vù vù đinh tai. Đám phú hộ trong hỉ đường thấy vậy sợ hãi xanh cả mặt, ào ào lùi ra hai bên, trốn được đâu thì trốn. Vài kẻ to gan lớn dạ, thì đứng núp phía sau đám hộ vệ mà quan sát.
- Đây chính là phụ thân phi kiếm pháp bảo, hừ, phi kiếm vừa ra, tên ngông cuồng kia hẳn phải chết.
Đồng dạng đang quan sát bên cạnh, Dương Hạo khoác tay dương dương tự đắc nói.
Lập tức bên cạnh gã có tên nô tài nhanh miệng vuốt mông ngựa:
- Đúng vậy, đúng vậy, công tử mắt sáng như đuốc, dám ở tại Dương gia làm loạn, kẻ này chính là tìm đường chết.
- Ừm, chờ phụ thân giết rồi kẻ ngoại nhân này, các ngươi theo ta đi bắt tiện nhân kia về, ai tìm được trước bản công tử nhất định có trọng thưởng.
- Vâng, vâng.
....................
Chỉ là lúc này đứng ở ngoài sân, Chu An ánh mắt nhìn phi kiếm cười lạnh.
- Hạ phẩm Pháp khí sao? Hắn cơ thể bây giờ dung hợp một tia Ma Thần tổ huyết, nhục thân mạnh mẽ đã ngang cấp với bình thường hạ phẩm pháp khí. Tùy tiện một căn phi kiếm, không làm gì được hắn.
Chu An không tránh, không lùi mà tiến lên, nhanh như chớp với tay bắt lấy căn phi kiếm.
Đã chặn.... phi kiếm vậy mà bị hắn nắm chặt, không thể nhúc nhích, Chu An đưa mắt cười mà không phải cười nhìn Dương Bá Kình.
- Cái gì! Mọi người xung quanh nhất thời trợ mắt ngoác mồm, ngay cả Dương Bá Kình mặt cũng âm trầm như nước. Tên này tiểu bối vậy mà tay không bắt lấy lão pháp bảo, mặc dù chỉ là hời hợt một kích song như thế nhục thân mạnh mẽ có thể thấy lốm đốm. Xem ra, cần phải ra tay cẩn thận một chút.
Lúc nãy hời hợt một kiếm, lão chỉ dùng hai thành pháp lực chưa đến, nếu bình thường Thông Mạch cảnh đỉnh phong gặp phải thì không chết cũng trọng thương. Chỉ là lại chẳng thể đụng được đến Chu An góc áo, lão không dám thêm nữa khinh thường.
Một kiếm đánh trượt, Dương Bá Kình chưa nói hai lời, vung tay dùng giằng thu lấy phi kiếm, đáp mình phi thân ra, lại một kiếm trảm xuống đầu hắn.
Liệt Hỏa Kiếm
Lần này một chiêu sử dụng mười thành pháp lực.
Nhưng là Chu An chẳng phải ăn chay, nhất thời vận lực một chút tránh khỏi chiêu kiếm, cùng một phi đã đạp không lơ lửng ở độ cao bốn năm trượng, hững hờ nhìn xuống. Liệt Hỏa một kiếm, hắn không dám lỗ mãng dùng nhục thân chống lại.
Vừa nãy chiêu đầu tiên, hắn dùng tay bắt được pháp bảo mà không hề tổn hại, nguyên do chủ yếu là Dương Bá Kình khinh thường chưa dùng toàn lực. Một nguyên nhân thứ hai là hắn muốn thử xem, sau khi nhập mộng được tổ huyết, nhục thân của mình mạnh mẽ đến đâu. Mục đích đạt được rồi, hắn đâu có ngu mà đi làm chuyện vớ vẫn.
Dương Bá Kình thứ hai kiếm đánh hụt, kình lực va xuống sân nhất thời bổ ra một đường rãnh lớn dài, hỏa diễm từ bên dưới bốc lên hừng hực, đủ thấy chiêu này uy lực lớn bao nhiêu.
Đưa mắt nhìn lên thấy Chu An đang đạp thiên mà đứng, vội hít vào hơi khí lạnh: - Phi hành! Làm sao có thể.
“ Tên tiểu bối này không những nhục thân mạnh mẽ, mà còn có thể tự do phi hành, chẳng lẽ hắn Khai Trần cảnh ẩn dấu tu vi, không đúng, ta rõ ràng cảm nhận hắn chỉ có Thông Mạch đỉnh phong, nhất định là một loại lợi hại nào đó phi hành pháp quyết.
“ Chỉ cần giết được hắn, ta nhất định chiếm được không chỉ môn lợi hại pháp quyết,” Nghĩ đến đây, lòng bỗng nhiên hừng hực.
- Tiểu bối đi chết đi.
Dương Bá Kình sát khí đại thịnh hét lớn, lần nữa vọt lên, vung kiếm chém liên tục. Nhưng để lão buồn bực là mặc lão chém hơn trăm kiếm, khí thế lăng lệ, song vẫn chưa làm gì được Chu An. Bởi vì kiếm khí vừa đến liền bị hắn xảo diệu tránh kịp. Khai Trần tu sĩ tuy có thể đạp không chiến đấu, nhưng mà liên tục thi triển hơn trăm chiêu, lão cũng có chút hao tổn khí lực, nhìn thấy đối diện Chu An nhàn nhã tránh né, mặt không đỏ thở không dốc, lão có chút thoái chí. Định đánh ra vài kiếm rồi mượn lực bứt ra, sau đó tính tiếp.
Có điều, Chu An không để lão thỏa nguyện, ngay khi Dương Bá Kình thôi huy kiếm, hắn bỗng nhiên tăng tốc, trầm trọng một quyền đánh vào ngực lão. Dương Bá Kình hốt hoảng vội vàng dùng kiếm đón đỡ, chỉ là mặc dù đỡ được nhất quyền, song dư lực vẫn đánh thẳng lên người lão, khiến lão bị thương nhẹ.
Dương Bá Kình không nói hai lời dứt khoát mượn lực lùi ra ngoài hơn ba mươi trượng, âm trầm nhìn hắn.
Chu An cũng nghiêm túc, địa hạ xuống, thở ra một ngụm khí. Vừa rồi hắn sử dụng phi hành pháp quyết gọi là Đạp Vân Quyết. Một bộ Linh cấp phi hành pháp quyết, năm xưa coi như cùng hắn thành danh một thời thường sử dụng. Này pháp quyết cố nhiên tinh diệu linh hoạt, lại tốn ít pháp lực, ngay cả Thông Mạch kỳ cũng có thể sử dụng một hai. Chỉ là phi hành tránh né nãy giờ, pháp lực tổn hại cũng khá nhiều. Hắn cùng Dương Bá Kình đánh đến bây giờ xem như hòa nhau.
Nguyên do cũng là hắn không có thích hợp vũ khí, cộng với hơn hai mươi năm không cùng người quyết đấu, sử dụng chiêu thức chưa được tinh xảo. Giả dụ như hiện tại trong tay hắn cầm năm xưa Hậu Thiên Linh Bảo Phong Ma kiếm, thì chỉ cần vài chiêu đã đem Dương Bá Kình cho giải quyết.
Hồi phục một chút khí lực, Chu An chẳng nói nhảm, lật tay hút một thanh kiếm từ tay của tên hộ vệ, liền vọt đến tấn công. Dương Bá Kình thấy kiếm quang vừa đến, sắc mặt thêm trầm trọng, chỉ tay huy động phi kiếm cũng công ra, cùng với kiếm quang một đoàn đánh nhau.
Lúc này, một kiếm quang một phi kiếm quấn nhau thành một đoàn, khắp sân khói bụi mù mịt, ánh lửa hừng hực, mặt đất bị dư âm khiến nứt nẻ, bị lửa cháy đốt đen thui.
Hai người đấu pháp vốn từ ngoài sân, sau đó phá vỡ bức tường đánh vào tận trong hỉ đường.
Kiếm khí, hỏa diễm phá hỏng mọi thứ, đám hộ vệ lẫn phú hộ sợ hãi vọt ra ngoài mà chạy trốn. Này mức độ đấu pháp, nếu như không trốn phải chết không nghi ngờ.
Sau mấy hơi thở, mấy ngàn lần đối công, mảnh hỉ đường bị hai người đánh cho sụp đổ, từ trong mảnh nhà cửa đổ sụp vẫn vang lên tiếng xì xì chói tai, một lúc sau cả hai từ dưới đống đổ nát vọt lên đứng trên không trung, cách nhau ba bốn trượng khoảng cách.
Bấy giờ, Chu An tóc đen như thác nước, áo trắng bị chém đứt vài mảnh bay phần phật, hững hờ đứng ở đó, thanh phàm kiếm trong tay bị đánh vỡ tan chỉ còn lộ cán.
Dương Bá Kình thì hơi chật vật hơn một chút, đầu tóc rối tung, song phi kiếm vẫn lơ lững ở trước mặt.
Từ dưới đất nhìn lên, cục diện là ngang bằng. Có điều hữu tâm người đều nhìn thấy Dương Bá Kình lông mày nhíu chặt, sắc mặt khó coi bởi vì từ mới chiến đấu cho đến lúc này. Lão chưa hề đả thương được tới Chu An, bởi vì hắn nhục thân vô cùng mạnh mẽ, cộng thêm thân pháp xảo diệu. Lão may mắn giữ thế cân bằng, bởi vì trong tay Chu An không có lợi hại pháp bảo, nếu có, cục diện đã khác.
“ Phải làm sao để giết kẻ này đây?” Lão càng khó nghĩ, sống gần hai trăm năm đến nay, vậy mà giải quyết một tên tiểu bối lại như thế chật vật, càng nghĩ, sắc mặt càng âm tình bất định.
Mà Chu An bên này nhìn như thảnh thơi song cũng bắt đầu ngưng trọng, nếu cứ đánh thế này, sợ là còn lâu mới giải quyết được. Hắn năm xưa tung hoành, có rất nhiều lá bài tẩy, bí pháp, chỉ là những chiêu thức, pháp quyết mạnh mẽ kia cần ít nhất Khai Trần tu vi hoặc cao hơn mới có thể học tập, khai triển. Bây giờ tu vi thấp kém, đem thi triển ra, sợ sẽ bị phản phệ gây tổn thương, vì một tên nho nhỏ Khai Trần sơ kỳ mà bị tổn thương căn bản, Chu An hoàn toàn không muốn.
Chỉ là đánh lâu như vậy, hắn có chút nóng nảy......thôi...mặc kệ, lắc đầu Chu An ánh mắt trở nên kiên quyết, khẽ vung tay thành trảo, pháp lực điều động. Bàn tay phải của hắn chợt hình thành một cái hư ảnh long trảo màu đen, ma khí lượn lờ: Hắc Long Ma Trảo, Đan cấp trung phẩm công kích pháp thuật. Với tu vi hiên tại thì đây là phép thuật đẳng cấp cao, hắn có thể sử dụng mà lưu lại ít thương tổn nhất.
Chiêu thức vừa điều động, Dương Bá Kình ánh mắt bỗng nhiên co rút, cảm nhận được mãnh liệt nguy cơ từ trong hắc trảo. Không dám chút nào chậm chạp liền vọt tới toàn lực một kích, ý định để Chu An không kịp phát chiêu. Chỉ là Chu An cũng không chậm lập tức vung tay lên một trảo đánh tới.
- Đoàng, một tiếng nổ lớn vang lên
Hạ phẩm pháp khí phi kiếm vừa chạm lấy hắc trảo liền bị bóp vỡ như đậu hũ, kèm theo đó long trảo đã kéo một đường sâu ở Dương Bá Kình ngực giữa, máu tươi bắn ra, bị ma khí ăn mòn xì xì.
Dương Bá Kình phun ra một ngụm nghịch huyết hốt hoảng lùi về sau, “ Đây là cái gì chiêu thức, là Trần cấp Thượng phẩm, hay thậm chí là Đan cấp, kẻ này lai lịch thế nào lại có như thế nhiều cao cấp pháp thuật”
- Tiểu hữu xin chờ đã, Dương gia và tiểu hữu hình như không hề có cái gì ân oán, việc này trong đó nhất định có hiểu lầm, đúng rồi là hiểu lầm, mong tiểu hữu khoan thai cho ta một cái cơ hội hòa giải hiểu lầm.
Lời vừa nói, khuôn mặt tha thiết, nhưng trong lòng Dương Bá Kình thì vẫn âm hiểm suy nghĩ kế sách, tay trái bí mật cầm chặt một kiện khác phi kiếm pháp bảo.
Chu An không mảy may nghe hiểu.
Lão lại nói:
- Tiểu hữu cũng biết, con trai ta Dương Hàn thế nhưng là Thanh Sơn Tông đệ tử chân truyền, nếu như tiểu hữu cố ý gây bất lợi cho Dương gia, sau này nhất định sẽ......
- Dương Hàn, Thanh Sơn Tông sao? Chu An dừng lại sững sờ chốc lát, những tức khắc liền miệng cười trào phúng, thì đã sao.
Nhưng mà cái này mất tập trung chốt lát cũng tạo ra cơ hội cho Dương Kình Thiên, lão đôi mắt lóe lên vẻ oán độc, miệng cười đắc ý, lập tức cắn lưỡi phun ra ngụm máu, tập trung pháp lực đánh ra một kích cuối cùng, này một kích lão sử dụng một căn màu vàng phí kiếm.
- Haha đi chết đi
Trung phẩm pháp khí! Chu An cũng phát hiện được, khẽ cau mày, với thực lực hiên giờ của của mình, giỏi lắm cũng chỉ có thể đánh vỡ hạ phẩm pháp khí, nếu là trung phẩm pháp khí.....rất khó. Nhưng rất nhanh hắn bỗng nở nụ cười thú vị, tay trái vung mạnh, một tia sáng màu đen vụt tới ngăn cản Dương Bá Kình phi kiếm.
Tức tốc, Dương Bá Kình thế đánh lén bị phá, lưỡi thứ hai phi kiếm bị màu đen vật thể đánh văng ra sân, không những thế màu đen vật phẩm còn xu hướng lao tới phía lão.
Bộp
Dương Bá Kình bị đập bay tàn tạ trên mặt đất, giữ trán có một lỗ nhỏ, chết không nhắm mắt, trước lúc chết, lão còn chẳng biết vì sao mình lại chết.
Thực ra, lão bị một cái nhẫn đập chết, một đời Khai Trần cao thủ cư như vậy bị một chiếc nhẫn đập chết.
Nghe thì vô lý nhưng Nghịch Trần giới tính toán là Tiên Thiên Linh bảo, tuy hắn không thể điều động nhưng dựa vào man lực đem đập người, đừng nói bị thương Dương Bá Kình, coi như Khai Trần trung kỳ tu sĩ không cẩn thận cũng sẽ bị sờ sờ đập chết. Nghĩ đến, này họ Dương chết dưới một cái Tiên Thiên Pháp Bảo, chết còn vinh quang.
Yên tĩnh vẫn chỉ là yên tĩnh.
Trên phế tích Dương gia, tất cả mọi người, kể cả trong thành phàm nhân, hay Dương gia đệ tử đều kinh ngạc đến ngây người, toàn thân run lẩy bẩy.
Dương gia gia chủ, ở Hóa Thanh thành như bậc tiên nhân vậy mà bị một gã tuổi trẻ áo trắng đánh chết.
Nhất thời mọi người thế giới quan đều bị lệch lạc, nhưng nhìn đến cái kia hoang tàn Dương phủ, mỗi người đều không tự chủ nuốt nước bọt, hai chân run run muốn quỳ xuống.
Dương Hào nhị thiếu gia đồng dạng bị dọa đến, nhưng vẫn cứng miệng thét:
- Ngươi...ngươi này cuồng đồ lại dám giết ta phụ thân, ngươi..ngươi có biết ta đại huynh...
- Im miệng! chưa nói xong, Chu An đã một tát đánh gã bay mất, đôi mắt nhìn toàn bộ mọi người nơi đây, một ánh mắt khiến người ta lạnh hết cả người, làm người ta tê cả da đầu......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.