Sau khi Chu An rời đi, bên kia khu vực bàn tròn tập trung Thanh Sơn môn đệ tử, Đình Tuyết Hà tâm tình phiền muộn, khuôn mặt trắng nõn động lòng người hơi nhăn nhó.
Ngồi cạnh tên áo trắng thanh niên chứng kiến, ánh mắt lóe lên, khẽ mở miệng an ủi: “Sư muội không cần để ý, kẻ kia nghe nói thực lực phi phàm nhưng theo ta thấy tu vi bất quá Khai Trần sơ kỳ, lời đồn đại xung quanh thật chẳng đáng tin chút nào, đợi qua buổi hôm nay, chúng ta tìm cơ hội thu thập hắn chẳng muộn”
Nữ tử gật đầu, không đáp lời. Quan sát thanh niên như chích chòe hoa lộ ra vài phần che giấu chán ghét. Dương Hải này bấy lâu nay quấn quýt lấy nàng, mặc dù hơi chút tư chất song lòng dạ chật hẹp lại tham hoa háo sắc, thật cho là mình siêu phàm giỏi giang.
Gã đâu biết rằng nàng xưa nay trái tim đều chỉ yêu thích môt người đó là Tửu công tử mà thôi, phần này bánh ngọt còn chưa đến lượt gã ăn. Tuy rằng chán ghét nhưng bên cạnh nuôi một con chó cũng chả thiệt chút nào, nên nàng cứ mặc kệ gã ở bên quẫy đuôi nhảy nhót. Đưa mắt nhìn quanh, hướng sang phía chỗ ngồi của Tản Viên Cốc người, Tửu công tử hôm nay thế mà chưa đến, chắc hẳn đang say sưa ở chỗ nào rồi đi.
………………………
Chu An một đường theo tỳ nữ đi lên lầu, vòng qua mấy gian phòng của đám Kim Đan lão quái. Hắn biểu hiện tu vi lại khiến đám người thật sâu liếc mắt, khẽ trao đổi thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tran/2939540/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.