Chương trước
Chương sau
Sau khi Chu An rời đi, bên kia khu vực bàn tròn tập trung Thanh Sơn môn đệ tử, Đình Tuyết Hà tâm tình phiền muộn, khuôn mặt trắng nõn động lòng người hơi nhăn nhó.

Ngồi cạnh tên áo trắng thanh niên chứng kiến, ánh mắt lóe lên, khẽ mở miệng an ủi: “Sư muội không cần để ý, kẻ kia nghe nói thực lực phi phàm nhưng theo ta thấy tu vi bất quá Khai Trần sơ kỳ, lời đồn đại xung quanh thật chẳng đáng tin chút nào, đợi qua buổi hôm nay, chúng ta tìm cơ hội thu thập hắn chẳng muộn”

Nữ tử gật đầu, không đáp lời. Quan sát thanh niên như chích chòe hoa lộ ra vài phần che giấu chán ghét. Dương Hải này bấy lâu nay quấn quýt lấy nàng, mặc dù hơi chút tư chất song lòng dạ chật hẹp lại tham hoa háo sắc, thật cho là mình siêu phàm giỏi giang.

Gã đâu biết rằng nàng xưa nay trái tim đều chỉ yêu thích môt người đó là Tửu công tử mà thôi, phần này bánh ngọt còn chưa đến lượt gã ăn. Tuy rằng chán ghét nhưng bên cạnh nuôi một con chó cũng chả thiệt chút nào, nên nàng cứ mặc kệ gã ở bên quẫy đuôi nhảy nhót. Đưa mắt nhìn quanh, hướng sang phía chỗ ngồi của Tản Viên Cốc người, Tửu công tử hôm nay thế mà chưa đến, chắc hẳn đang say sưa ở chỗ nào rồi đi.

………………………

Chu An một đường theo tỳ nữ đi lên lầu, vòng qua mấy gian phòng của đám Kim Đan lão quái. Hắn biểu hiện tu vi lại khiến đám người thật sâu liếc mắt, khẽ trao đổi thần niệm.

“Một cái Khai Trần sơ kỳ tiểu bối đi đến nơi này làm gì, lẽ nào cho hắn ngồi cùng mâm với chúng ta?”

“Hừ, Lệ lão quỷ nghe nói hôm qua có kẻ mấy chiêu liền dọa ngươi bỏ chạy, hẳn là tên này đi?”

“Thật sao, chỉ có Khai Trần tu vi mà dọa chạy Lệ đạo hữu, người này cũng thật thú vị”

“Hừ”

Tầng 3 năm gã Kim Đan chân nhân dồn dập trao đổi, phần lớn đều trào phúng Lệ Quân Tử. Có vài tên lão quái thì nhíu mày nghi hoặc.

Đếch biết Thiên Bảo các đang bày trò gì, mà để cho nhỏ bé Khai Trần sơ kỳ tu vi tiểu bối lên ngồi cùng vị trí với bọn hắn.

Phải biết rằng Thiên Bảo các buổi đấu giá, xưa nay luôn nêu gương chặt chẽ quy định, phân chia rõ ràng từng khu vực. Làm hư quy củ như thế này không sợ ảnh hưởng danh tiếng hay sao. Nghĩ vậy, có vài tên lão quái dồn dập phóng ra uy áp cùng hắn thị uy.

Chu An vừa đến nửa đường, chợt cảm thấy mấy luồng hung hăng khí thế hướng mình chèn ép đi qua. Đây là muốn thăm dò hay hạ mã uy, hắn nhíu mày bẳn thân khí thế cũng chầm chậm đáp trả, luồng kia uy áp vậy mà giống như ném đá vào biển rộng mất tăm mất tích.

Hí! Đám Kim Đan chân nhân lập tức híp hơi khí lạnh, bắt đầu hoài nghi đang ung dung bước chậm Chu An. Hắn phải chăng là một cái bất thế lão bất tử che giấu tu vi đến nơi đây đùa giỡn chăng. Bởi vì vừa rồi cả ba tên Chân nhân cùng tập trung khí thế cùng một chỗ, bình thường giả Đan cao thủ đều khó lòng đối chọi huống chi vẻn vẹn Khai Trần sơ kỳ tiểu nhi.

Nghĩ vậy, phần lớn đám người đều yên lặng mà xem, sợ hắn là tiền bối cao nhân đây.

Mà vốn bị trào phúng Lệ Quân Tử khuôn mặt hằm hằm, khóe miệng cười gằn liên hồi.

Bên cạnh, phòng chữ Thiên thứ nhất Trường Không Tử, vừa bắt đầu liền theo dõi Chu An. Thấy hắn cử chỉ thong dong, đối mặt với Kim Đan lão quái vẫn không yếu kém, vuốt râu mỉm cười.
“Vị Chu tiểu hữu này chả phải là giả trang lão bất tử gì cả, mà rõ ràng là mới Khai Trần cảnh giới mà thôi, nhưng hắn biểu hiện lại so với nhóm Tứ công tử kinh diễm hơn nhiều. Sau này cần để Thiên nhi thật nhiều thân cận hắn ta.”

Chu An vừa đến của phòng chữ Thiên số sáu, đứng trông cửa một tên khác xinh đẹp hầu gái cung kính cúi chào, tự giác vì hắn mở cửa. Điểm này khiến người ta nghi ngờ càng nhiều.

Mà Chu An cũng đồng dạng khó hiểu.

Hắn thật sâu liếc mắt nhìn hai vị tỳ nữ, dùng chim đều đoán ra được, tất cả những thứ này đều là Thiên bảo các chủ mệnh lệnh.

Thiên Bảo các chủ là ai, đối với hắn có cái gì mưu đồ hay sao? Bản thân rõ ràng vừa mới đặt chân Long Xà thành vài hôm mà thôi.

Hai vị thiếu nữ thấy hắn ánh mắt, hơi tránh đi mà cung kính thi lễ, trong đó một gã nữ tỳ nhẹ nhàng cùng hắn nhắc nhở:

“Chu công tử mau vào đi thôi, buổi đấu giá sắp bắt đầu”

“Ừm” Chu An gật đầu tùy ý đi vào phòng. Phòng chữ Thiên này tương đối hẹp nhưng bày biện lại vô cùng xa hoa. Chính giữa bày một bộ bàn ghế, pha sẵn tiên trà, hương thơm nức nở. Chu An vừa ngồi Xuống, lập tức hầu gái nữ tử tiến đến sau lưng thay hắn bóp vai. Đãi ngộ này quả thật phong phú.

Mà lúc này chỗ tối đối diện, có một vị áo xanh công tử, khuôn mặt yêu diễm không hiểu nở nụ cười nhàn nhạt:

“Họ Chu tu sĩ rất có ý tứ, gian phòng chữ Thiên mà hắn lại dám ngang nhiên ngồi, đối mặt với năm tên Kim Đan lão quái vẫn như thường thong dong, rất giống người kia phong cách. Mà hắn khuôn mặt, bóng lưng..”
Gã hơi dừng lại, cầm trên bàn nho nhỏ tấm ngọc giản tùy ý liếc. Ngọc giản bên trên dấu ấn thình lình là một người thanh niên mặc áo đen, khuôn mặt hình dáng cực kỳ giống Chu An, chỉ là đôi mắt tràn đầy tang thương sát phạt, toàn thân ẩn ẩn lệ khí kinh người. Ở điểm này có thể phần biệt cả hai.

“Cùng họ Chu, khuôn mặt lại giống nhau…người này chín phần có liên quan đến Ma quân hạ lạc..ừm, lát nữa thử đôi chút liền biết.”

Nhíu mày vài cái, áo xanh yêu diễm thiếu niên nhẹ nhàng phân phó:

“ Bảo Lục Thanh bắt đầu buổi đấu giá ngay thôi”

“Chúng ta cũng nên đi gặp một chút vị Chu đạo hữu thôi nào” Gã khóe miệng cười nhàn nhạt hướng chỗ tối nơi gật đầu ra hiệu, sau đó lắc quạt chầm chậm đi ra. Gã vừa đi rồi, vốn không có ai chõ tối, hiển hiện một vị tóc hoa râm lão giả, tức sâm sâu khó luồng, vuốt râu nghiền ngẫm.

…………………….

Chu An ổn đinh chỗ ngồi ngâm chén trà xong, Thiên Bảo các cửa lớn, cửa sổ đều ầm ầm đóng lại. Mà lung linh mấy trăm viên Minh châu được trận pháp kích hoạt tỏa sáng rực rỡ khắp toàn bộ đại điện.

Chính giữa thạch đài, đấu giá ông lão ho khan vài tiếng, Kim Đan trung kỳ khí thế vừa tràn ra, khiến toàn trường yên tĩnh.

Vô số tu sĩ hít vào ngum khí lạnh, đám Thông Mạch tiểu bối càng sắc mặt trắng bệch. Thật khó nghĩ tới, hôm nay chủ trì buổi đấu giá, càng sẽ là do tên Kim đan lão quái tọa trấn.

Kim Đan lão quái, phóng tầm mắt toàn bộ Đại Nam quốc, đều là hiếm có cao thủ. Thiên Bảo các vậy mà vung tay để hắn làm người đấu giá .

Lão giả khí thể tăng cường, chậm rãi nói ra: “Lão Hủ Lục thanh, vâng mệnh Thiên Bảo các các chủ, tới đây làm người đấu giá. Đầu tiên ta muốn tuyên bố một chút quy tắc….

Liếc mắt toàn trường , giọng nói lạnh lẽo.

“Thứ nhất, kẻ nào dám ở trong buổi này đấu giá làm loạn, giết không tha”

Lời vừa nói xong, mang theo kinh người sát khí tỏa xuống toàn bộ đại sảnh, khiến đám tu sĩ im thin thít.

Ngay cả vài tên Kim Đan lão quái cũng vì đó mà nhượng bộ lui binh, toàn trường khán giả chỉ còn hai người thong giong như thường. Một là Tản viên cốc Trương Không Tử, hai là Chu An.

“Bực này uy thế mà vẫn chưa thể ảnh hưởng đến Chu tiểu hữu, đúng thật khác thường, chẳng lẽ hắn trong người có đeo bảo vật hộ thân?”

“Thứ hai, vật phẩm bán đấu giá, đều là hàng thật, không được phép nghi vấn”

“Thứ ba, người nào trả giá cao thì được, cấm thị uy nhiễu loạn”

Tuyên bố chấm dứt, Kim Đan khí thế cũng tan biến như chưa từng xuất hiện, vô số lâu năm lão quái thở phào nhẹ nhóm, mà đám tiểu bối thì sợ tái da mặt nào dám tiếp tục ho he.

Quy tắc vừa đề xuất, đám tu sĩ cũng yên tĩnh chả ai có ý kiến, Chu An ngồi trên phòng nhìn thấy khẽ điểm đâu, Thiên Bảo các buổi đấu giá khi nào có loại này chó má quy tắc. Mẹ toàn đám ăn không ngồi rồi bày vẽ.

Mục đích đã đạt được, Lục Thanh lão giả vỗ tay làm hiệu, phía sau tên xinh đẹp như hoa hầu gái khẽ nâng tới chiếc khay gỗ, bên trên vẻn vẹn một tấm ngọc giản màu xanh, tỏa ra nhàn nhạt quang mang.

Ngọc giản tương đối đơn giản làm bằng huyền ngọc, thủ pháp khắc chế thì khá tinh tế.

Thông Mạch tu sĩ chưa nhìn ra mánh khóe, nhưng Khai Trần cao thủ trở lên liền sẽ nhận thấy yếu ớt khí tức từ đó tản ra dần dần động dung. Mà bên trên lầu ba mấy tên Kim Đan lão quái vừa nhìn là nhận ra. Tấm này ngọc giản thế nhưng khắc ấn một môn Đan cấp trở lên pháp thuật. Đúng vậy, tu chân giới pháp thuật, tiên pháp chia làm Trần, Đan, Anh, Linh, Hư, Tiên mấy loại cấp bậc, bình thường phải đạt Đan cấp trở lên mới đem khắc ở trên ngọc giản.

Tầng hai phía dưới, một ít giả Đan lão quái nhíu mày lập tức có người thốt ra:

“Đan cấp pháp thuật ngọc giản!”

Hí! Toàn trường ồ lên, nhất là khu vực Khai Trần tu sĩ đều một mảnh lửa nóng, phía dưới thấp kém Thông Mạch tu sĩ mặc dù tham lam nhưng đều biết thân biết phận ắt hẳn chẳng đủ tiền mua nổi nên chỉ dám ngước mắt ước ao mà thôi. Mà bên trên vài tên Kim Đan lão quái tỏ vẻ động dung.

Ngồi ở đây đám lão quái đều là đến từ mấy môn phái lớn, Đan cấp pháp thuật tương đương không thiếu, nhưng mua thêm để bổ sung cho nhà mình tiểu bối vẫn rất cần thiết hữu dụng.

Dưới này Lục Thanh lão giả, nâng lên ngọc giản giám định vài giây, ánh mắt khẽ nhúc nhích rồi buông xuống nói:

“Ngọc giản bên trong chứa đựng một môn Đan cấp trung phẩm Hỏa Huyền Chưởng, giá trị khởi điểm là 1 vạn hạ phẩm linh thạch, mỗi lần đấu giá tăng ít nhất 1 ngàn linh thạch. Bắt đầu đấu giá!”

Ông ta cầm màu xám cái búa nhỏ gõ lên bàn rồi hô lớn.

Lời vừa dứt điểm, toàn trường ngăn ngắn yên tĩnh rồi bỗng dưng sôi trào, đám Khai Trần cao thủ cuồng nhiệt tham lam, mà ngay cả mấy lão quái cũng hai mắt hừng hực. Bởi vì nếu bình thường hạ phẩm pháp thuật, bọn hắn chỉ có ý định mua thôi, nhưng trung phẩm lại khác bởi vì trung phẩm pháp thuật, nhóm lão tổ tự mình cũng thèm thuồng.

“Ta ra 6000 hạ phẩm linh thạch” Tầng hai trước Bách quỷ tông gã trưởng lão hô lớn ra giá.

“Ta ra 7000 hạ phẩm linh thạch”

“8500 hạ phẩm linh thạch”

……….

“Lão phu Hà Trần ra giá 1 vạn 200 hạ phẩm linh thạch” Ngồi im hồi lâu, tầng ba phòng chữ thiên số hai một tên Kim Đan lão quái rốt cuộc kìm không nổi hô lớn.

Nghe xong giá tiền đám tu sĩ sắc mặt ngưng trọng, Khai Trần tu sĩ lần lượt cười khổ dừng tay, mà bên cạnh có ý định tranh đoạt Kim Đan lão quái cũng lắc đầu từ chối. Bọn hắn đa phần đều không tu hỏa công, đạt được loại này pháp thuật sẽ ít dùng, chi bằng cho Hà Trần lão bất tử bộ mặt đi thôi.

Thấy mọi người không đấu giá nữa, Hà Trần chân nhân cười dài một tiếng, trong lòng vạn phần vui vẻ. Lão vốn là Tam các chủ của Đan Vương các, cũng là Tam chuyển trung phẩm luyện đan sư. Vừa vặn đang thiếu khuyết bộ môn công kích hỏa pháp, chẳng nghĩ hôm nay lại đạt được. Cho nên lúc nãy hô giá, lão cũng bỏ thêm chút ít uy thế vào giọng nói, có vài phần uy hiếp chúng nhân.

Ước chừng nửa khắc đồng hồ, vẫn chưa thấy ai ra giá khác, Lục Thanh lão giả sắc mặt trầm ngâm, miệng nói:

“1 Vạn 2000 hạ phẩm linh thạch lần thứ nhất, 1 Vạn 2000 hạ phẩm linh thạch lần thứ hai, 1 Vạn 2000 hạ phẩm linh thạch lần thứ ba…nếu không có ai ra giá cao hơn thì ngọc giản này thuộc về Hà Trần đạo hữu”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.