Bên này, Vũ Văn Công Thiên hơi sững mình, thu tay nghiêm nghị nhìn hắn hỏi:
- Đạo hữu biết Vũ Văn gia tộc?
- Xem như vậy đi!
Chu An cười nhạt.
Hắn đâu chỉ nhận thức, thậm chí còn giết rất nhiều Vũ Văn tộc nhân nữa cơ. Hơn hai mươi năm trước Chu An đại thành Đại Tu sĩ, mất nhiều năm vẫn chưa thể Trảm Phàm, nên quyết định từ Yêu Ma vực trở về Đại Minh triều trả thù Ngũ Đại chính phái.
Một lần tàn sát mấy vạn người, sau đó Đại Minh Triều chính phái đưa lời hiệu triệu, toàn quốc lớn nhỏ tông môn gia tộc hưởng ứng phạt ma. Bốn gã Trảm Phàm đạo nhân, ba mươi tên Nguyên Anh chân quân dẫn dắt tầng thấp tu sĩ liên thủ vây công, mà trong ba mươi tên Nguyên Anh kỳ đó, có hai người là Vũ Văn gia tộc lão tổ.
Cả hai đều sử dụng Băng Long công, xuất thần nhập hóa, khiến hắn đã từng vô cùng chật vật.
Lần ấy, Chu An dùng một tấm Hư Cấp Thập Tuyệt Chu Tinh tàn trận, bố trí mà ra, chém giết Nguyên Anh mười bảy, mười tám người. Vũ Văn lão tổ bị hắn giết một, trọng thương một, vậy nên bây giờ vừa nhìn thấy băng long liền nhận được ngay.
Hơi ngoạn ý đánh giá Tửu công tử, bộ dạng lười biếng, thiên phú tài ba, nắm giữ Băng Long Công vài phần thành tựu ắt hẳn Vũ Văn tộc dòng chính đệ tử, chỉ đáng tiếc làm kẻ thù, có nên tìm cơ hội giải quyết hậu hoạn.
Nghĩ vậy, sát khí liền dấu diếm đáy mắt.
Nhưng mà Tửu công tử thấy hắn thừa nhận, cười khổ thở dài nói:
- Tại hạ từ lâu đã chả phải Vũ Văn gia tộc đệ tử, chỉ là Đại nam quốc vô tích sự tên sâu rượu mà thôi.
- A! Chu An nhếch mép.
Cũng đúng, Vũ Văn gia tộc nhờ mình ban phước, thực lực suy yếu, bao nhiêu người nhòm ngó, làm sao nho nhỏ Đại Nam quốc lại xuất hiện dòng chính đệ tử. Lại thêm nghe nói qua, vị Tửu công tử này từ nhỏ liền trở thành đệ tử Tam Điệp cốc, như vậy hẳn cùng chính tộc có khúc mắc đi. Mà khúc mắc cái gì, hắn chẳng để tâm.
Vũ Văn Công Thiên lần nữa đánh giá, tưởng rằng Chu An cũng giống như mình xuất thân Đại Minh triều đại gia tộc, nghĩ hắn đến Đại Nam quốc du ngoạn, liền thu hồi khí thế nói:
- Xin hỏi đạo hữu tôn tính đại danh.
- Tại hạ họ Chu.
A! Vũ Văn Công Thiên hơi chau mày, lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ người trước mắt là Chu thị hoàng tộc đệ tử. Nếu như đúng vậy, đừng nói bản thân, ngay cả Tam Điệp cốc đều khó lòng gây sự.
Bên cạnh Đình Bá Khánh cảm giác sắc mặt hắn biến đổI, thập phần khẩn trương, trong lòng ẩn ẩn suy đoán Tửu công tử nhận được kẻ này lai lịch, khẽ truyền âm:
- Công tử biết lại lịch của hắn.
Tửu công lắc đầu, khẽ nói:
- Ta chưa chắc chắn, nhưng nếu là sự thật, kẻ này chúng ta chọc không nổi.
Ừh! Đình Bá Khánh trán chảy mồ hôi, bụng nao nao.
Đã thấy Chu An đang cười cười nhìn mình mở miệng:
- Đã qua hai chiêu, còn chiêu thứ ba, thành chủ xin mời.
Đình Bá Khánh hơi lùi đằng sau nửa bước, chưa có ý định ra tay, kẻ phía trước bản lĩnh rõ ràng mạnh hơn hắn vài bậc, hơn nữa lai lịch đủ để Vũ Văn Công Thiên e ngại. Bản thân đánh tiếp e sợ được chẳng bằng mất, thầm hận thằng con ngu ngốc nhà mình, tự dưng chọc tới như vậy đại địch.
Đang lúc hắn tiến thoái lưỡng nan, Tửu công tử lại lên tiếng:
- Chiêu thứ ba vẫn để tại hạ tiếp đón như thế nào.
Đình Bá Khánh thở phào nhẹ nhõm, khẽ liếc nhìn Chu An.
Chu An cười nhạt, xem ra Tửu công tử còn có lá bài tẩy chưa sử dụng, được thôi, hắn đang muốn thử sức liền lập tức đồng ý.
Vũ Văn Công Thiên gật đầu, từ túi trữ vật lấy ra một chiếc thương màu xám cũ kỹ, từ thương lan tỏa huyết hồng sát khí, khiến lòng người rung động.
- Linh khí!
Đám biết hàng tu sĩ hai mắt tỏa sáng, cũ kỹ chiếc thương rõ ràng hàng thật giá thật linh khí. Linh khí, tại Đại Nam quốc khá hiếm hoi. Hầu hết đều là lâu năm Kim Đan chân nhân bảo vật, bình thường Giả Đan cảnh tu sĩ, sử dụng chủ yếu thượng phẩm pháp khí, tốt hơn thì đạt cực phẩm mà thôi.
Nhìn thấy chập chờn pháp lực tỏa ra từ chiếc thương, đám Giả Đan tu sĩ hận không thể xông lên cướp giật, song kiêng kỵ Tửu công tử thực lực, bối cảnh, nên đành ngậm ngùi bỏ qua.
Chu An thấy Hồng Thương hai mắt khẽ híp, hắn tật xấu là thấy ai trữ đồ tốt, ai trữ pháp bảo xịn, liền đánh cướp tới tay.
Có điều, sử dụng thương, chẳng tiện tay, hơn nữa hồng thương mặc dù phẩm chất khá tốt nhưng thân mình nứt rạn hư hại, đem so với bản thân năm nó Phong Ma Kiếm Hạp thật thua kém quá xa.
Chậm rãi rút TIền lão ma Kim Tuyệt phi kiếm, Chu An thủ thế.
Bên ngoài đám tu sĩ thấy phi kiếm, đều xuýt xoa, Chu An phi kiếm rõ ràng là Thượng phẩm đỉnh cao pháp khí, bên trên còn ẩn một luồng sắc bén kiếm ý.
Vũ Văn Công Thiên sắc mặt ngưng trọng, khó khăn di chuyển Hồng thương, có vẻ chưa thành thục điều động linh khí. Khẽ nói:
- Tại hạ gần đây có luyện thành một môn thương thuật, chính đang nghĩ hướng ai đó luận bàn. Nay gặp đạo hữu chưa bàn mà hợp. Thỉnh chỉ giáo!
Nói rồi huy thương, xoáy mình vù vù tiến công, quanh thân hồng thương sát khí xì xì rung động, nơi đi qua cuồng phong bão táp, mặt đất bị bất lên bay tứ tán.
Đám Long Xà thành tu sĩ càng là trợn to mắt, thương thức này so với vừa nãy Băng Long rõ ràng càng thêm hung mãnh, thậm chí ngay cả Kim Đan tu sĩ đều vài phần e ngại. Phía xa xa quan sát hai tên Kim Đan lão quái ngưng mắt, thần sắc biểu lộ khác nhau.
Bên góc phía đông, một tên nhỏ con tu sĩ ma khí um tùm, khí tức hơi phù phiếm mặt mày khó coi, cảm giác bản thân đối mặt với chiêu thức trên cũng phải tránh né.
Ở đối diện, mặt mày hiền từ, khí tức trầm ổn thâm sâu, lại mỉm cười nhàn nhạt, vuốt râu hài lòng đánh giá.
“Thiên nhi Tiểu Nã Sát Thương chiêu thức đã đạt năm phần hỏa hầu. Yếu kém Chân Nhân, nếu không vận dụng pháp bảo, đều khó khăn tiếp được. Họ Chu tiểu bối kia tu vi chỉ Khai Trần sơ kỳ, mặc dù chiến lực nghịch thiên, nghĩ chặn một kích, khó càng thêm khó.
Chỉ là, Chu An bên này vẫn ung dung ngắm nhìn, Kim tuyệt phi kiếm nắm chặt trong tay, quần áo theo gió bay phất phới.
Tới rồi, Chu An lập tức ném ra phi kiếm, tay còn lại bấm quyết.
Vù vù vù
Từ giới chỉ xuất hiện thêm tám thanh phí kiếm, hầu hết là hạ phẩm pháp khí, phi kiếm lưỡng lự bay đến theo đuôi Kim Tuyệt, hình thành một chuỗi tam giác giống như cánh én.
Giây phút, đám phi kiếm tỏa ra linh khí, liên kết với nhau, lấy Kim Tuyệt dẫn đầu, tỏa ra mạnh mẽ khí thế.
- Đi
Chu An bấm quyết, vung tay về trước, chuỗi kiếm trận liền vù vù lao đến chặn đứng thương thức.
Này kiếm trận gọi là Phong Ma kiếm, năm đó Chu An may mắn nhận từ trong Phong Ma kiếm hạp học được. Nói đến khi xưa hắn sở hữu ba căn hư hỏng Linh bảo, gồm một kiện tiên vân, một cái linh giới và một cái Kiếm hạp. Kiếm hạp trong có một trăm linh tám thanh Linh khí phi kiếm, ngày trước toàn thịnh Đại tu sĩ, miễn cưỡng điều động bảy mươi hai thanh, liền Trảm Phàm đạo nhân đều có thể đánh tay đôi.
Hiện tại trình độ thần thức yếu kém, điều động chín thanh phẩm cấp thấp đều là cực hạn, còn uy lực, hắn thực sự chưa rõ.
Đùng đùng
Dàn phi kiếm vừa chạm liền bị vỡ mất hai thanh, nhưng vẫn ngoan cường chống chọi.
Đùng đùng đùng
Thêm ba thanh kiếm nổ tung nữa, rốt cuộc ngăn chặn Vũ Văn Công Thiên thế công.
Tửu công tử bị đẩy lui, ánh mặt rõ ràng ngoài ý muốn.
Chu An cũng phát tay thu lại nguyên vẹn mấy thanh, bình thản cười nhạt:
- Vừa rồi thương thuật thật ghê gớm, Chu mỗ coi như mở rộng tầm mắt.
- Dù mạnh mẽ đến đâu vẫn bị Chu huynh chặn đứng, ai, quả nhiên nhân ngoại hữu nhân.
Vũ Văn Công Thiên mặc dù ít tranh đấu, nhưng bản thân đắc ý chiêu thức bị phá, lòng cũng không khỏi cảm thán.
Bấy giờ, Tửu công tử sực nhớ, quay sang hắn thi lễ nói:
- Ba chiêu đã qua, bên phía thành Chủ liền thôi truy cứu, Chu huynh cũng niệm tình chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không thế nào.
Nói xong nghiêng mắt nhìn Đình Bá Khánh.
Người bên cạnh vội vàng ổn định thân hình nói:
- Đúng vậy, trước nguyên do lão phu lỗ mãng, chưa phân trắng đen rõ ràng đã tìm công tử, lần này, lão phu sẽ về điều tra kín kẽ, trả cho ngươi công đạo, ý công tử làm sao?
Chu An khoát tay, chưa đi so đo, hơn nữa mục đích đã đạt được, vậy thì làm quá mức e ngại chẳng tốt.
Lời vừa ra miệng, bên tai bỗng nhiên có tiếng hô.
- Khoan đã!
Cả đám giật mình quay đầu nhìn, chỉ thấy đạo đạo màu đen bay vụt đến, hiện ra tên tu sĩ hình người thấp bé, mặt mày hung ác.
Ma tu này, chính là một trong hai tên Kim Đan chân nhân lúc nãy đứng ngoài quan chiến, hiện tại mới xuất hiện.
Nhanh nhất nhận ra gã chính là Đình Bá Khánh, bởi vì gã đích thị Bách Qủy Tông Ngũ trưởng lão Lệ Quân Tử. Lệ Quân Tử tại Đại Nam quốc ma danh hiển hách, mấy năm gần đây vừa đột phá Kim Đan kỳ, càng thêm hoành hành bá đạo.
Đình Bá Khánh lòng nao nao, chẳng lẽ lão ma này cùng họ Chu tiểu bối quen biết, hiện tại ra mặt muốn cùng mình chống đối, khẽ hạ giọng hỏi:
- Lệ tiền bối có gì chỉ giáo?
Họ Đình mặt mày khó coi, gọi câu tiền bối, Lệ Quân Tử cùng hắn là người cùng thời đại, đều tương đương lâu năm lão quái, hiện tại gã đột phá cảnh giới, xưng hô thay đổi, rất khó chịu.
Lệ Quân Tử cao ngạo cho hắn cái liếc mắt, mới hằm hằm đánh giá Chu An:
- Ngươi kim sắc phi kiếm từ đâu mà ra?
A! Đình Bá Khánh thở phào nhẹ nhõm, thì ra là tìm họ Chu tiểu bối gây sự, thâm tâm bất giác vui vẻ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]