Lão bà bà Nam Vãn Sở được lão bà Đường Vãn Từ và phu nhân Tần Vãn Tình dìu đỡ giúp vượt qua chiếc cầu dây sắt. Nam Vãn Sở ra lệnh: "Khởi động toàn bộ các cơ quan cầu sắt, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!" Tần Vãn Tình: "Dạ", từ trong ngực rút ra một tấm vải tơ màu xanh lam, hướng về phía đầu thành vẫy vẫy. Trên thành thoáng thấy bóng người chuyển động.
Thanh âm của Nam Vãn Sở đột nhiên thay đổi, biến thành trong trẻo dễ nghe tựa như tiếng chuông gió mỗi khi lay động. Trong thoáng chốc, bà ta chợt không còn chút nào của tuổi già chậm chạp, cũng hoàn toàn không cần người dìu đỡ hỗ trợ. Lão bà hỏi Tần Vãn Tình: "Bọn họ đều ở tại Trầm Hương Các à?"
Vị mỹ phụ chít khăn xanh trên đầu ấy cười duyên: "Vâng."
Nam Vãn Sở nói: "Vãn Từ, ngươi cũng không cần phải mang cái bộ dạng già cả lập cập ấy nữa."
Bà lão cười đáp: "Dạ." Ba người đi vào thành, lão bà vừa đi vừa tẩy trang với sự giúp đỡ của mười mấy nữ tử bên cạnh. "Bà lão" Đường Vãn Từ nhanh chóng biến thành một vị mĩ phụ vô cùng kiều diễm, nàng ta và Tần Vãn Tình nhìn nhau cùng cười, nói: "Đại nương người thì sao?"
Nam Vãn Sở cười trách: "Ta tẩy bỏ hóa trang làm gì? Cứ để bọn họ nhìn bộ dạng già lão của ta."
Đường Vãn Từ và Tần Vãn Tình đều nở nụ cười. Hai vị mĩ phụ này vừa nhoẻn miệng cười đã tràn ngập vẻ phong tình. Nam Vãn Sở mắng: "Cười cái gì, đại địch phía trước phải thủ thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thuy-han/193258/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.