Lãnh Hô Nhi cười lạnh: "Thiết Thủ, ngươi điên rồi!"
Thiết Thủ hít một hơi thật sâu, đáp lại: "Ta không hề điên."
Lãnh Hô Nhi nói bằng giọng gần như hét: "Ngươi quên rồi hả? Ngươi là bổ khoái!"
Thiết Thủ nói: "Ta là bổ khoái nên chỉ bắt kẻ xấu chứ không xử oan người tốt."
Lãnh Hô Nhi tựa hồ tức đến bể phổi: "Ngươi bảo chúng ta xử oan cho người tốt hả?"
Thiết Thủ đáp: "Ngài hãy tùy tiện tìm lấy mấy người trong vòng năm trăm dặm trở lại để hỏi, xem họ coi các bằng hữu Liên Vân trại là loại thổ phỉ đáng khinh ghét hay anh hùng hiệp sĩ đích thực!"
Lãnh Hô Nhi giận dữ đến mức nhất thời không nói nên lời.
Tiên Vu Cừu nói, giọng vừa nặng nề vừa lạnh lẽo: "Thiết huynh, nghe nói ngươi là người trầm tĩnh khiêm nhường nhất trong Võ Lâm Tứ Đại Danh Bộ phải không?"
Thiết Thủ trả lời: "Và cũng là kẻ ít bản lĩnh nhất."
Tiên Vu Cừu nói: "Ngươi có nội công thâm hậu lại túc trí đa mưu, tiền đồ vốn rất tốt. Nếu chỉ vì vài tên sơn tặc mà tự hủy tiền đồ thì không bất trí cũng làm nhục dến thanh danh của Gia Cát tiên sinh, còn mất chức "Danh Bộ" nữa."
Thiết Thủ cười ha hả, cởi bỏ trang phục của nha môn trên người xuống, nói với Thích Thiếu Thương: "Giờ ta đã có thể hiểu được mùi vị thế nào là "Vô quan nhất thân khinh*" rồi."
Tiên Vu Cừu không nhịn nổi, hừ lạnh: "Ta lại không thấy có chút lạc thú nào."
Thiết Thủ cười nói: "Điều này là hiển nhiên, bởi người như ngài lúc nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thuy-han/193250/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.