Trời sáng
Y ngồi trên kiệu có gắn bánh xe, dõi mắt ngắm nhìn con sông Dịch Thủy giá buốt, khoảng không mông lung, y phục bay phần phật trong gió, những tia nước bắn tung tóe làm vạt áo của y có chút ẩm ướt.
Y có một đôi mắt tràn đầy thâm tình.
Nhưng ngoại hiệu của y lại là Vô Tình.
Y hiển nhiên đang ở cạnh sông Dịch Thủy đợi người.
Y đợi ai?
Người y đợi cũng vừa mới xuất hiện.
Mỏi mệt, kiệt sức chầm chậm bước ra từ con đường dài dằng dặc dẫn ra khỏi Hải phủ của Bát Tiên đài.
Chàng vẫn còn trẻ tuổi, tuấn tú, nhưng vẻ phong sương trên nét mặt khiến người ta cảm nhận được bao niềm tiếc nuối theo năm tháng, bao nỗi hối hận trên tình trường.
Chàng không vội cũng không từ từ, bước từng bước tiến lại, thần tình tuy vẫn ngạo mạn ung dung, nhưng dáng vẻ vẫn lộ ra chút chán nản và mệt mỏi.
Vô Tình gật đầu với chàng: "Huynh muốn ta giao thơ cho Hách Liên Xuân Thủy và Tức đại nương, ta đã kêu Thiết kiếm và Đồng kiếm đưa đi rồi".
Thích Thiếu Thương yếu ớt đáp: "Tạ". Chàng chỉ thốt có một chữ, anh hùng hiểu nhau, không cần phải nói dài dòng làm gì.
Vô Tình lại tiếp: "Ta không có hỏi nội dung là gì".
Thích Thiếu Thương đáp: "Huynh không có hỏi".
Vô Tình nói: "Ta cũng không có mở ra xem".
Thích Thiếu Thương đáp: "Huynh đương nhiên sẽ không làm vậy".
Vô Tình tiếp: "Nhưng mà ta có thể đoán được bên trong viết cái gì".
Thích Thiếu Thương trầm mặc.
Lúc chàng trầm mặc nhìn giống như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thuy-han/1389922/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.