Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ,
Giang nguyệt niên niên vọng tương tự.
(Hai câu thơ trong bài "Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ" của Trương Nhược Hư: đời người nối tiếp nhau không bao giờ hết, trăng trên sông năm này qua năm khác cũng hệt vậy).
Hách Liên Xuân Thủy chợt cảm thấy quá đỗi thương tâm.
Lúc y mới quen biết Tức đại nương, Thích Thiếu Thương đã là lâm phong ngọc thụ trong tim Tức đại nương, hình bóng chàng không ai có thể thay thế. Thích Thiếu Thương năm xưa kêu mây gọi gió, hắc bạch lưỡng đạo, anh hùng hảo hán, chỉ cần nghe đến tên chàng, đều thốt một tiếng "Ngưỡng mộ!".
Còn y ư, công danh hiển hách, con của tướng quân, lại không được đại nương liếc mắt tới.
Y vừa gặp đại nương, cảm thấy nàng ngoại trừ phong thái đoan chính ra, có gì đó đáng để ấp ủ trong tim, giống như rượu cất càng lâu, mùi vị càng đầm. Cái "ấp ủ trong tim" đó, ngày sau đã trở thành niềm tương tư trong đầu y, nỗi thê lương không lúc nào quên lãng được, cơn thống khổ ngủ không yên giấc.
Đến khi y nghe nói đại nương cuối cùng không chịu nổi bản tính phong lưu của Thích Thiếu Thương, rời Liên Vân Trại, tự lập Hủy Nặc Thành, đối địch với Thích Thiếu Thương, y cũng không biết là hoảng hay là mừng, chần chừ chưa dám đi tìm nàng, e là thừa lúc người ta gặp nguy, sợ là không đẹp mặt.
--- Nếu có Thích Thiếu Thương, còn có thể nói là vì Thích Thiếu Thương, như nếu không có Thích Thiếu Thương, đại nương cũng hững hờ, y lại tự giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thuy-han/1389916/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.