Mưa rơi lất phất.
Những hạt mưa rơi xuống phần cổ bên ngoài áo, nhồn nhột, khó chịu.
Những hạt mưa phảng phất như tình sầu.
Những nỗi buồn đau của đời người, giống như một cơn mưa vô thường, lúc tạnh thì nhiều mây, vô hình vô định.
Đường Vãn Từ đang ở trong hoa viên của Đô đại tướng quân.
Nàng đang đợi Lôi Quyển ra khỏi phòng, bước về phía nàng.
Sáng mai đã phải chia tay, đêm nay không biểu lộ được tình cảm, ngày sau dù có ngàn vạn cảm xúc, có thể tâm sự được cùng ai?
Trăng nhô lên từ phía đông, trăng soi giữa trời, trăng lặn non tây, Lôi Quyển vẫn chưa thấy bước ra khỏi phòng.
Đường Vãn Từ không nghe thấy tiếng kẹt cửa mà nàng chờ đợi đã lâu.
Đồ chết tiệt kia, lẽ nào y quên mất sáng sớm là đã chia tay rồi?
Một cuộc chia ly sinh tử chưa rõ.
Lẽ nào y quá mệt, ngủ quên mất?
Đường Vãn Từ rõ hơn ai hết, đối với người khác thì có thể xảy ra, nhưng chắc chắn điều đó không xảy ra đối với Lôi Quyển.
Con người nhìn có vẻ ốm yếu bệnh hoạn đó, xương gầy thịt ít, nhưng mỗi phân mỗi tấc đều như do đồng đúc thành, không sợ gió mưa, khó nhọc.
Xấu đến mức tim của y xem ra cũng do sắt đá tạo thành.
Không đến, đêm đâu có đợi người, vì sao lại không đến?
Không nói một lời từ biệt ư?
Cứ như vậy mà đi ư?
Đường Vãn Từ đột nhiên quay đầu, khu vườn vẫn im ắng, cửa phòng vẫn khép chặt.
Làm sao bây giờ?
Nói không chừng, y cho rằng đó mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thuy-han/1389890/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.