Đến lúc tỉnh lại, Trương Ngũ phát hiện mình đang nằm trong tòa miếu hoang, cái mũi ẩn ước bị đau, giơ tay lên sờ thử, thì ra được đắp một mảnh vải trắng.
Trong lúc Trương Ngũ mơ mơ màng màng sờ soạng kiểm tra người, y phát hiện trên ngực mình có một vật nhẹ, giống như một tờ giấy trắng, dưới ánh sáng mờ mờ của tòa miếu, đang cố gắng đốt lửa, đột nhiên, một vật bay vào, như một con dơi, bay vèo qua người y.
Trương Ngũ thần trí chưa khôi phục, kiệt lực tránh né, trụ chân không nổi, ngã vật ra.
Miếng giấy bay đó phất lên rồi biến mất, trong bóng tối không nhìn thấy cái gì cả, nhưng cũng không tấn công thêm nữa
Khi Trương Ngũ bò được dậy, miếng lụa đó đã biến mất.
Y dùng mồi lửa nhóm lửa lên tìm, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy.
Trương Ngũ nhóm lửa, nhớ đến Liêu Lục đã không còn, trong sáu người đồng môn giờ chỉ còn lại mình mình, liền cảm thấy vô cùng buồn rầu.
Đang trong trạng thái như vậy, cửa miếu đột ngột bị đá ra, Trương Ngũ nghĩ rằng có địch tập kích, vội vàng nhặt một thanh củi đang cháy, ném về phía trước.
Nhưng mà người đến không phải là địch.
Mà chính là Lưu Độc Phong.
Những gì Trương Ngũ biết chỉ có thế.
Thậm chí y còn không hiểu bản thân y trở về miếu như thế nào
Lưu Độc Phong vỗ vai y nói: "Có thể không sao là tốt rồi, thật là chuyện đáng mừng".
Trương Ngũ rơi lệ nói: "Nhưng mà Lục đệ, y...".
Lưu Độc Phong gắng gượng gật đầu nói: "Ta biết. Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thuy-han/1389878/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.